Bây giờ đứa nhỏ đen tuyền này còn có thể nghiêng đầu không thèm nhìn anh, lại còn kiêu ngạo giả vờ ngây thơ, quả thật đáng yêu chết đi được, không khỏi khiến Hoa Tỷ Thần nghĩ đến tên ngốc đáng yêu nào đó hay vênh mặt ở lớp tự học.
Anh buồn cười khóe miệng hơi nhếch lên, ôm con mèo đen nhỏ vừa nhặt bên đường lên nghiêng đầu dùng ngón tay chọc nhẹ lên chóp mũi đầy thịt màu hồng: “Mèo con, em đã meo một tiếng, vậy là đồng ý theo tôi về nhà đúng không… Vậy đặt cho em một cái tên nhé, toàn thân em đen tuyền, lấy tên Tiểu Bạch có được không… Tiểu Bạch, theo chủ nhân về nhà nào!”
Thư mèo con không ngờ người này lại có thể ép buộc đưa cô về nhà làm thú cưng như vậy, còn mạnh miệng xưng là chủ nhân, mèo con nào đó mặt già đỏ lên, chủ nhân cái gì chứ, thằng nhãi này lại định sàm sỡ cô, hừ, cô sẽ không gọi chủ nhân gì hết, nào có lý như vậy!
Hơn nữa người ta chẳng qua chỉ meo một tiếng, anh cũng chẳng hiểu tiếng mèo, nào biết được cô có định đồng ý hay không chứ, Thư mèo con rất không hài lòng cau đầu mũi vừa bị sờ, mấy cọng râu rung lên đáng yêu: “Meo…”
///Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.com///
Quan trọng nhất là còn ép buộc lấy một cái tên tầm thường như Tiểu Bạch cho cô, rõ ràng cô chỉ là một con mèo đen có được không! Mèo đen cũng có tự tôn và kiêu ngạo của mèo đen chứ, làm sao có thể lấy cái tên tầm thường như Tiểu Bạch gì đó chứ? Mệt cho Hoa Tỷ Thần này lần nào thi cũng chiếm vị trí đứng đầu, kết quả đặt tên lại tầm thường bừa bãi như vậy sao?
Cô đang định bày tỏ không hài lòng, lại đột nhiên nghĩ đến nếu chọc giận người tốt bụng này, đêm nay cô sẽ phải ngủ ngoài đường rồi…
So với việc lang thang lẻ loi cô đơn ở đầu đường, không bằng về nhà của Hoa Tỷ Thần làm người ta chán ghét thôi, Thư Khuynh Mặc vẫn luôn là người biết thời thế ngoan ngoãn rút khí thế trên người, ngoan ngoãn nghe lời rúc trong lòng bàn tay của Hoa Tỷ Thần.
Hoa Tỷ Thần ôm con mèo nhỏ bẩn thỉu vừa nhặt được đi về nhà, còn phải chú ý đến phản ứng của đứa nhỏ này. Anh muốn đặt tên Tiểu Bạch cho một con mèo đen vốn dĩ chỉ muốn chơi xấu chút thôi, kết quả lại phát hiện dường như con mèo đen này có thể nghe hiểu được tiếng người.
Hơn nữa dường như cực kỳ không thích cái tên này, đầu nhỏ lắc lư đến nỗi sợi râu nhỏ mảnh mai cũng rung rinh theo mấy lần, nhưng sau đó lại vô cùng ngoan ngoãn nghe lời rúc trong lòng anh, vô cùng lưu luyến không rời, đôi mắt như đá tùng sâu sắc ngập nước đầy sương mù nhìn anh, dáng vẻ vô tội nhỏ yếu đáng thương nhút nhát mềm yếu này cực kỳ trái ngược với dáng vẻ xinh xắn không thích thì xù lông vừa nãy, dáng vẻ ngây thơ cực kỳ chân thành hài hước buồn cười.
Ý cười trên miệng Hoa Tỷ Thần càng tươi tắn hơn nữa, bệnh thích sạch sẽ hàng ngày cũng đột nhiên biến mất không còn dấu vết, bất chấp quần áo bị con mèo bẩn làm bẩn, ngón tay thon dài đẹp mắt thậm chí còn đỡ đứa nhỏ bẩn thỉu tách da lông đen như nhung ra: “Mèo con em không thích cái tên Tiểu Bạch này, vậy có muốn gọi là Tiểu Hắc không…”
Anh vừa nói vừa chú ý quan sát phản ứng của đứa nhỏ, quả thật thấy đứa nhỏ trong tay mình vừa nghe thấy hai chữ Tiểu Hắc suýt nữa đã xù lông lên, thân thể ban đầu vốn đang nửa nằm úp sấp trong cũng đột nhiên ngẩng lên, lông tơ suýt nữa xù lên, đầu nhỏ ủ rũ cũng đột nhiên lắc như trống bỏi, vô cùng phản đối…
Hoa Tỷ Thần bị trêu chọc vô cùng thoải mái, lâu lắm rồi anh không vui vẻ như vậy: “Ha ha ha, trêu em thôi mèo ngốc này! Người ta nói mèo đen đều có linh tính, tôi thấy hình như em cũng có thể nghe hiểu lời nói của anh, không thích tên là Tiểu Bạch Tiểu Hắc, vậy gọi em là Mặc Nhi có được không? Tôi rất thích một câu thơ của Lục Phóng Ông, tên của em lấy từ đây đi, cái gọi là “đậm đà nét bút, trên trang giấy, phượng múa rồng bay”… Mặc Nhi, Mặc Nhi, em có thích cái tên này không?”
Nghe thấy xưng hô ngớ ngẩn, Thư mèo con càng xù lông hơn nữa, mãi đến tận khi nghe thấy cái tên Mặc Nhi mới yên tĩnh lại một chút, nghĩ đến tạm thời còn phải ăn nhờ ở đậu, Thư mèo con anh hùng thoái chí lại im lặng nằm sấp xuống…
Đôi mắt xanh lục sâu sắc như phỉ thúy chuyển động qua lại, trong lòng không tránh được có phần không vui nói thầm, tuy rằng có thể được gọi bằng tên thân mật đương nhiên thân thiết hơn, hơn nữa giọng nói Hoa Tỷ Thần cười nhạt gọi Mặc Nhi dịu dàng dễ nghe, khiến người ta trong nháy mắt cũng muốn chìm đắm vào trong dịu dàng đan xen chồng chất này, chìm đắm đến mức suýt nữa không thể tự thoát ra được…
Đợi đã, dịu dàng, hừ, đều là mặt nạ dối trá, Thư Khuynh Mặc cảm thấy sau khi mình biến thành mèo xong, sức chống cự với người đẹp trai dường như cũng kém đi rồi, nghĩ lại tên thân mật của mình lại bị chàng trai mà mình ghét lấy làm tên cho con mèo thú cưng của nhà anh, tóm lại vẫn cảm thấy là lạ, cảm thấy bị anh chiếm quá nhiều lợi ích rồi, mặc kệ là vô tình hay cố ý, đều khiến người ta rất chán ghét…
Hơn nữa cái gì cơ, rõ ràng có thể giải thích màu mực gần với màu đen, thằng nhãi này còn khoe khoang tài văn chương ngâm một câu thơ nữa, Lục Du thì cứ nói là Lục Du đi, còn nhất định phải nói thành Lục Phóng Ông, hừ, không phải là muốn ám chỉ thư pháp của anh viết rất đẹp sao? Có gì hay mà khoe chứ!
Thư Khuynh Mặc cười nhạt với việc Hoa Tỷ Thần một bụng kiến thức, cô không hài lòng ngẩng đầu thoát khỏi bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt ve lông tơ trên toàn thân cô, tuy rằng quả thật là được vuốt lông rất thoải mái đến mức khiến cô không kiềm lòng được muốn híp mắt hưởng thụ, nhưng mà cô nấp dưới hình mèo rõ ràng vẫn là linh trưởng trong vạn loại, còn lâu mới dễ dàng chìm đắm vào loại cảm giác cực kỳ thoải mái khi được vuốt lông này, hơn nữa nói cách khác thực tế cũng là bàn tay của Hoa Tỷ Thần vuốt cô rất dễ chịu…
Nếu bây giờ cô không phải một con mèo con, mà là người thật, hơn nữa hình người của cô còn không mặc quần áo… Trời ạ, còn lâu nhé, thật dơ bẩn! Nghĩ đến hình ảnh hạn chế người xem khó coi kia, Thư mèo con lập tức rùng mình, cô thật sự buồn nôn đến mức toàn thân nổi da gà…
Thư mèo con đắm chìm trong suy nghĩ của mình, khi tỉnh táo lại phát hiện ra Hoa Tỷ Thần đã bế cô đi vào cửa khu phố của cô rồi, sau đó quen thuộc đi vào khu nhà cô đang sống, từng bước từng bước dùng thang máy lên tầng rẽ vào, dùng vân tay ấn mở khóa đẩy cửa bước vào căn nhà ở tầng dưới nhà cô…
Trời ạ, không phải trong căn nhà nhỏ dưới tầng có một bà cụ lớn tuổi sống một mình đang sống sao? Khi khai giảng cô chuyển vào, mẹ còn dẫn cô đi thăm hàng xóm
mẹ còn tặng cho bà cụ dưới tầng bánh ngọt nữa mà! Có điều sau đó cô cũng không quay lại thăm bà cụ kia, chẳng lẽ bà cụ lén lút cho thuê lại căn nhà hoặc là đã bán cho Hoa Tỷ Thần rồi sao?
Chuyện này quá im hơi lặng tiếng rồi, cho nên, cô, Thư Khuynh Mặc cô lại có thể là quan hệ hàng xóm tầng trên tầng dưới với Hoa Tỷ Thần, trời ạ…
Thư Khuynh Mặc nghĩ đến tháng trước mình phơi mấy chiếc đồ lót xinh xắn khéo léo ở ngoài ban công bị gió thổi bay xuống dưới, đúng lúc mắc trên những cành hoa sum suê nở ở ban công tầng dưới.
Cô sợ hãi xấu hổ hơn nữa vì sau đó cô cũng không đến gặp bà cụ bao giờ, cô cũng không tiện xuống tầng tìm bà cụ đòi ba chiếc đồ lót kia, đặc biệt là sau đó cô không nhìn thấy ba chiếc đồ lót trên cành hoa đâu nữa, cũng không nghĩ nhiều, cho rằng hẳn là bà cụ đã ném đồ lót của cô đi rồi…
Bây giờ nghĩ lại, đồ lót của cô không phải rơi vào tay Hoa Tỷ Thần rồi chứ, qua tay anh rồi sau đó mới ném vào thùng rác chứ…
Trời ạ, Hoa Tỷ Thần sẽ không biết cô ở tầng trên đấy chứ, không đâu, không đâu, Thư Khuynh Mặc tự an ủi mình, từ trước đến nay cô vẫn luôn đi muộn về sớm, người học hành xuất sắc như Hoa Tỷ Thần lại đi sớm về muộn, thời gian không hợp nhau, cô cũng vừa mới phát hiện ra quan hệ hàng xóm này, chắc chắn Hoa Tỷ Thần sẽ không biết cô sống ở tầng trên đâu, không biết đâu!
Hơn nữa, có lẽ Hoa Tỷ Thần gần đây mới chuyển đến, anh chưa bao giờ gặp chuyện xấu hổ như đồ lót kia, Thư Khuynh Mặc chỉ có thể suy đoán lạc quan như vậy, cô đoán chắc chắn Hoa Tỷ Thần chưa từng nhìn thấy đồ lót viền ren của cô bao giờ, càng chưa từng sờ vào…
Ừ, chưa từng… Chắc chắn là chưa từng, nếu không cô nhất định sẽ xấu hổ chết mất… Chết người mất a a a…
Có điều người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, hơn nữa sức tay Hoa Tỷ Thần tắm rửa vẫn rất phù hợp rất dịu dàng, nhìn thấy anh còn rất cẩn thận chú ý không để cho bong bóng vào mắt cô, ừ, tạm thời trước tiên cứ để anh hầu hạ mèo đây đã rồi nói sau, Thư mèo con lại kiêu ngạo xoay đầu sang chỗ khác: “Meo, meo…”
Độ thiện cảm với anh, tạm thời có thể hơi nâng lên một chút, vậy thì âm chín mươi hai là được! Nếu anh phục vụ mèo đây vô cùng đúng lúc, cô hào phóng khoan dung sẽ không để ý nâng lên một chút, tóm lại phải xem biểu hiện…
“A, Tiểu Mặc Nhi nhìn xem, nước tắm của em đen sì, không biết còn tưởng rằng lông màu đen của em bị phai màu đấy…” Hoa Tỷ Thần rón rén rửa sạch tai mèo chân mèo, anh thừa dịp thay nước bế hai chân trước của mèo con nhẹ nhàng nhấc dậy, kết quả anh tinh mắt không ngờ được vừa lướt qua đã nhìn thấy nơi riêng tư của mèo, không kiềm được kinh ngạc nói: “A, Tiểu Mặc Nhi còn là cô bé kìa, ôi chao…”
Thư Khuynh Mặc không ngờ mình lại bị Hoa Tỷ Thần nhìn thấy hết, còn bị cười nhạo là nước tắm bẩn thỉu giống như phai màu đi, tuy rằng bị nhìn hết là hình mèo, nhưng mà Thư mèo con lòng tự trọng rất cao cũng vẫn xấu hổ không chịu nổi, trong lòng nghĩ thầm trừ điểm trừ điểm, một lần nữa quay về âm một trăm, âm một trăm!
Mèo đen bị thả về trong chậu lần nữa meo lên tức giận, thừa dịp Hoa Tỷ Thần chưa chuẩn bị, nhẹ nhàng rung người, vẩy hết bong bóng lấm tấm lung tung lên người lên mặt Hoa Tỷ Thần.
Hừ! Thư Khuynh Mặc cô khi làm người đã không dễ chọc, cho dù có biến thành mèo cũng biết tức giận đấy nhé…
Hoa Tỷ Thần lại không hề tức giận chút nào, thật ra anh vô cùng yêu thích tính cách bướng bỉnh của con mèo nhỏ này, được cái yêu ai yêu cả đường đi, từ sau khi thích Thư Khuynh Mặc nghịch ngợm gây sự trong lớp kia, ngay cả với con mèo đen có cái tên giống cô cũng trở nên càng ngày càng tốt tính hơn.
Nghĩ đến cô bé Thư Khuynh Mặc kia tối nay lại lặng lẽ trốn khỏi lớp tự học, sáng mai anh sẽ lại có cơ hội đi nói chuyện với cô rồi, thiếu niên nghĩ đến người trong lòng khóe miệng không tự giác được hiện lên nụ cười nuông chiều, anh quệt bong bóng trong suốt lấm tấm trên mặt đi, nhẹ nhàng mở vòi nước ấm điều chỉnh cẩn thận xả bong bóng trên người mèo con, nhẹ nhàng dỗ dành bé yêu vừa nãy lại định xù lông này: “Là chủ nhân không đúng, không nên tùy tiện nhìn cô bé Mặc Nhi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô bé Mặc Nhi có được không, nghe nói mỗi con mèo đều có quan hót phân, vậy chủ nhân làm sai rồi, cũng chỉ có thể ấm ức làm quan hót phân cả đời cho Tiểu Mặc Nhi em thôi…”
Cái gì mà quan hót phân, còn là quan hót phân cả đời, lời nói thật đáng ghét, thô tục thô tục, con mèo nhỏ thích sạch sẽ như cô còn lâu mới ị bừa bãi ra khắp nơi, làm sao cần đến quan hót phân chứ…
Thư Khuynh Mặc nhìn nụ cười cực kỳ rạng rỡ trên gương mặt tuấn tú đẹp trai của Hoa Tỷ Thần, vươn đầu lưỡi màu hồng phấn ra liếm khóe miệng, nghiêng đầu sang không thèm nhìn…
Không phải đầu óc người này có bệnh chứ, bị cô vẩy bọt lên người mà còn cười, còn cười, cười bỉ ổi như vậy… Hừ, cả ngày chỉ biết dùng nụ cười đáng yêu lịch sự ấm áp này đi quyến rũ những cô bé mê trai, không biết trên gương mặt tuấn tú vẫn luôn nghiêm túc cấm dục lại đột nhiên nhếch khóe miệng cong lên một nụ cười nhạt ấm áp, kiểu này giống như vẻ đẹp khi băng tuyết vừa tan hoa xuân mới nở đột nhiên xuất hiện, sẽ khiến những cô bé chưa có nhiều kinh nghiệm rất dễ dàng không kiềm chế nổi… Kiềm chế, không, không, không được…
Cũng may cô là người có lập trường vững vàng kiên định, còn lâu mới bị một nụ cười tùy tiện làm cho rơi vào tay giặc! Không đâu!
Đúng vậy, Thư Khuynh Mặc lập trường vô cùng vững vàng, một nụ cười là không đủ, sau khi tắm xong được ôm vào lòng dùng máy sấy sấy khô lông cũng không đủ, một bữa cơm trộn chân giò hun khói thơm ngào ngạt cũng không đủ, không đủ, không đủ!
Đúng vậy, không đủ không đủ, còn lâu ấy! Thư Khuynh Mặc bụng đói kêu vang vừa ăn bữa cơm thơm nức trong đĩa ăn cho mèo hình hoa nhỏ
Cơm trộn, một bên cố gắng cảnh báo bản thân rằng không bao giờ được chìm đắm vào cạm bẫy dịu dàng của Hoa Tỷ Thần…
Ách, mặc dù vừa rồi có vẻ như trong bụng thấy sai sai không nên ăn, nhưng có trời mới biết Hoa Tỷ Thần toàn năng này làm thế nào để có thể phát huy được kỹ năng của thần trù. Một món cơm trộn cho mèo đơn giản đến cực độ mà vào tay anh lại có thể ăn ngon như vậy, vị mằn mặn và cực tươi ngon quả muốn làm cho cô gặm đầu lưỡi mình…
///Truyện được Edit & đăng tại yeungontinh.com///
À, cũng có thể là do con mèo con đi lạc này chưa được ăn qua thứ gì tốt vào người nên mới cảm thấy ngon miệng như vậy…
Sau khi ăn xong món cơm trộn cho mèo, với ý thức và lòng tự tôn là loài linh trưởng của vạn vật, Thư mèo con đã cưỡng lại ý muốn liếm sạch những hạt cơm thừa còn sót lại trên mâm để tránh cho cô bị mất mặt vì thè lưỡi ra liếm bàn. Thư Khuynh Mặc nhìn về hướng phòng tắm.
Trên tấm cửa kính hoa văn nửa trong suốt của phòng tắm lờ mờ phản chiếu bóng dáng cao lớn mảnh khảnh của ai đó, Thư Khuynh Mặc đầy những suy nghĩ chán ngán, hừ, người giống như Hoa Tỷ Thần lớn lên chỉ có một khuôn mặt trắng trẻo dễ nhìn còn trên người nhất định đều là xương sườn gầy gò xấu xí, không có cơ bụng tám múi như vậy hẳn là rất kém hấp dẫn…
Nhưng ngay sau đó, cửa phòng tắm liền mở ra với một tiếng ầm.
Một tay Hoa Tỷ Thần đang cầm khăn lau tóc, hơi cúi đầu, thân hình cao lớn rắn rỏi đứng thẳng. Cả người sải bước nhanh ra khỏi phòng tắm, đầy vẻ gợi cảm sau khi bị sương mù bốc hơi qua, một loại gợi cảm nhục dục ướt át quả thực muốn làm cho Thư mèo con chảy máu mũi, và Thư mèo con ngay lập tức cảm thấy bị mất mặt, mặt dày đỏ lên, một đôi đồng tử mèo xanh lục bảo như sắp phát sáng…
Đôi tai mèo đen lông xù hình tam giác nhỏ của cô bất giác run lên, cô hận không thể lấy móng vuốt che mắt mình, chết tiệt, sợ là tiểu tiên nữ trong sáng như cô lại phải bị đau mắt, cái người này làm sao có thể không mặc quần áo sau khi tắm rửa xong chứ…, sao tên này chỉ mặc độc một cái quần lót sau khi tắm, muốn chết, muốn chết à..
Mặc dù nội tâm của cô hết sức luống cuống, thế nhưng xét theo loại chuyện để cho con mèo nhỏ dùng móng vuốt che mắt mình thì cô thực sự là bất lực…
Thư mèo con đã thành đấu tranh tâm lý kịch liệt, cuối cùng nghĩ đến người này cũng vừa nhìn vào phần kín đáo trên cơ thể mèo của mình, một vị tiểu tiên nữ nào đó thích cơ bụng tám múi vẫn thản nhiên nhìn mỹ nam đi tắm, nhìn kỹ hơn một chút thì cái người này vẫn đang mặc đồ lót, mà tiểu tiên nữ cũng sẽ không còn đau mắt…
Không ngờ Hoa Tỷ Thần khi mặc quần áo trông có vẻ gầy, lúc cởi quần áo ra lại rất có da có thịt, nhìn bờ vai rộng, eo thon, chân dài cùng hông, Thư mèo con cảm thấy giờ phút này chính mình vẫn còn hơi bị đắm chìm, một thân hình như vậy không khỏi khiến cô thấy thích thú, chậc chậc chậc, vẫn miễn cưỡng đủ để làm cô gục ngã như thế trong vài giây…
Nhìn bờ vai đó xem, rộng lớn đẹp mắt…
Nhìn vào vòng eo thon gọn dẻo dai kia…
Hãy nhìn đôi chân dài, mảnh mai và khỏe khoắn…
A…, có vẻ như vẫn còn có thể nhìn thấy bờ mông kia khi anh nghiêng người sang một bên. Nó mượt mà, rắn chắc và cong cong linh hoạt. Chà…, thực sự muốn đi đánh vài cái, vừa chắc nịch vừa mềm mềm, chắc chắn không thể tuyệt hơn…
Comments for chapter "Đêm thứ 6: Chương 3 + 4"
MANGA DISCUSSION