Hàn Trân vừa bước vào cửa, nhìn thấy trên ghế sô pha bằng da có hai người đàn ông lõ//a thể đang quấn quýt lấy nhau trong tư thế Quan Âm ngồi trên đài sen.
Bọn họ hưng phấn sục sôi, ha/m mu/ố/n mãnh liệt, cắ//m r/út đâ/m ch/ọc giống như đang giã cọc.
Khắp căn phòng vang vọng tiếng r//ên r/ỉ trầm đục.
Tính đến ngày hôm qua, kết hôn với Chu Tư Khải tròn 1 năm 2 tháng, đây không phải là lần đầu tiên cô bắt gặp người chồng trên danh nghĩa của mình lên giường với một người đàn ông khác.
Dù đã tận mắt chứng kiến nhiều lần, nhưng tâm lý cô vẫn chưa thể thích ứng được.
Hàn Trân cuộn tròn ngón tay, xắn tay áo lên, đi vào phòng bếp, “Anh Chu trưa nay muốn ăn gì để em đi nấu.”
Cả hai đã thỏa thuận ly hôn rồi, thật ra cô không cần phải tiếp tục vai diễn vợ hiền dâu thảo này nữa.
Nhưng cảnh tượng ở phòng khách thật sự khiến cô vừa ngại ngùng vừa khó xử.
Mối hôn nhân chung chồng hoang đường như một vở kịch này là do chính cô bị bong bóng tình yêu giả tường làm lu mờ đầu óc, tự lừa bản thân mình đâm đầu vào.
Lan nhân nhứ quả [1], đều trưởng thành cả rồi, cô chỉ có thể tự mình chịu trách nhiệm thôi.
[1] Ý chỉ hôn nhân có mở đầu tốt đẹp khi kết thúc lại vô cùng đau thương.
“Không phải em chỉ biết nấu mỗi mì sốt dầu hành thôi sao?” Chu Tư Khải tựa lên khung cửa, hút một điếu thuốc sau khi xong việc, “Đừng làm việc vô ích nữa, tối nay công ty có tiệc tất niên cuối năm, anh đã nói từ trước rồi đấy em phải ứng phó lần cuối cùng này với anh.”
Hàn Trân mặt không cảm xúc, “Biết rồi.”
Anh ta phả ra ngụm khói, nhìn thẳng vào người vợ trẻ trên danh nghĩa này, đáy mắt cất giấu cảm xúc chán nản ấm ức, nội tâm không chút dao động.
Chu Tư Khải cong hoàn toàn, từ đầu đến cuối, không hề yêu phụ nữ.
Kinh nghiệm tình cảm của Hàn Trân không đủ, kết hôn với anh ta nửa năm, vẫn không hề hay biết.
Anh ta diễn kịch rất tròn vai, hằng ngày chung sống luôn hỏi han ân cần, quà mừng kỷ niệm một năm ngày cưới cũng không bỏ sót.
Chỉ có điều, không hôn và không lên giường với cô, nếu cô không chủ động, đến tay cũng chẳng thèm nắm.
Khi cảm tình đạt đến một mức độ nhất định, nói không có nhu cầu là nói dối.
Ban đầu, Hàn Trân cứ tưởng là do mị lực của bản thân không đủ nhiều, bạn thân kiến nghị cô nên thử cosplay các nhân vật, em gái học sinh đơn thuần, chị gái lạnh lùng, cô y tá ngoan ngoãn.
Dù thế anh ta vẫn không thèm nhìn lấy một lần.
Nội y xuyên thấu, bồn tắm sữa bò kiểu uyên ương, nhìn vào ngay đã thấy kí//ch thí//ch cháy bỏng, theo lý mà nói đàn ông ở cái tuổi mạnh mẽ sục sôi này, sớm nên vồ như hổ đói, không kìm lòng được nữa rồi.
Nhưng nửa thân dưới của anh ta lại không chút phản ứng.
Bị giày vò đến phát phiền, anh ta tiện tay ném qua một quyển tạp chí kinh tế tài chính, bắt cô đọc đến nửa đêm, giúp anh ta đi vào giấc ngủ.
Hàn Trân học ngành dẫn chương trình phát thanh, âm sắc êm dịu khéo léo, từ nhỏ sống nhờ nhà họ hàng ở Tô Châu hơn mười năm, lúc không làm bộ làm tịch, cô sẽ có thói quen nuốt chữ, khẩu âm mang lẫn tiếng địa phương nghe vào dễ chịu.
Dù tình sử của cô có nông cạn đến mấy, cũng sẽ phát hiện ra điểm lạ thường trong mối hôn nhân không tình dục này.
Nhà họ Chu kinh doanh bất động sản ở tỉnh Giang Châu, vào ngành hơi muộn, dù không ăn được cả cái bánh, nhưng cũng ăn được một miếng bánh.
Thu nhập mỗi năm của công ty lên đến hơn 5000 vạn, kém xa so với những nhân vật quyền quý nổi tiếng trong giới chính trị, nhưng nếu so sánh với gia thế của Hàn Trân, nhà họ Chu đã được tính là gia đình hào môn.
Cô không tham lam, Chu Tư Khải đảm nhận chức tổng giám đốc của công ty, tiệc rượu xã giao nhiều, thỉnh thoảng không kìm lòng được, gặp phải sự cám dỗ, tìm một em gái nào đó, cô cũng không phải là không thể tha thứ.
Cô từng lén kiểm tra chiếc xe Land Rover do Chu Tư Khải đứng tên kia, xem xem trong ngóc ngách ngõ nhỏ có tóc của phụ nữ khác không, có quần lót áo lót gì để quên không, thậm chí là bao cao su đã bóc vỏ.
Nhưng toàn bộ đều không có thu hoạch gì, ngược lại cô tìm thấy một chiếc quần lót màu xanh sọc trắng kiểu nam, bên trên có vết tinh dịch loang lổ đã khô. Khi thật sự hồi tưởng lại, là vào cái hôm cô để quên bản thảo của tổ tiết mục, chạy ngược về nhà lấy, bắt gặp phải cảnh tượng tương tự với một màn mà cô đã nhìn thấy trên sô pha hôm nay.
Địa điểm đổi thành bãi đổ xe ngoài trời bên cạnh biệt thự.
Chu Tư Khải lòng dạ ngay thẳng trong mắt cô, người chồng mới cưới của cô say mê vui vẻ đến nỗi quên hết tất cả mọi thứ, quỳ sấp trước đầu xe ô tô, quần tây kéo nửa xuống đầu gối, nằm dưới thân của một người đàn ông anh tuấn dũng mãnh.
Bị bạo cúc hoa.
Hàn Trân hệt như bị sét đánh, cục tức nghẹn ở giữa cổ họng, không hít thở được, suýt chút nữa đã nhào qua đó.
….
Trước khi đi tham gia tiệc tất niên cuối năm của công ty, Chu Tư Khải đưa cho cô một chiếc túi giấy màu da bò, bên trong là một chiếc sườn xám màu trắng.
“Mặc vào.”
Hàn Trân không rõ tại sao, “Trời lạnh, sườn xám không chắn gió.”
Anh ta từ trên cao nhìn xuống cô, ánh mắt lạnh lẽo.
Đã ly hôn rồi, sự dịu dàng khiêm nhường đối xử với nhau tôn trọng như khách của trước kia, anh ta dứt khoát không thèm diễn nữa.
Hàn Trân chỉ cảm thấy van tim như bị hung hăng xé toạc xuống một lớp, đau đến mức máu thịt lẫn lộn.
Cô nhận lấy túi giấy, đi vào phòng thay đồ.
Sườn xám được may thủ công, tinh tế đến mức không nhìn thấy đường chân kim, trước ngực, sau lưng đều cực kỳ hở hang, dưới hàng cúc trước cổ thoắt ẩn thoắt hiện hai khối bông mềm mại trắng nõn chèn ép ra một đường rãnh sâu.
Vẻ ngoài của Hàn Trân thuộc kiểu trong sáng đơn thuần.
Sống mũi cao cao, mắt hạnh tròn xoe, dáng lông mày thanh mảnh kéo dài, bên má trái có một nốt ruồi son.
Không tính là tuyệt diễm tứ phương, nhưng ăn điểm ở chỗ tự nhiên dịu dàng xinh đẹp, khá ưa nhìn.
Tuy nhiên vóc dáng và khuôn mặt lại khác xa một trời một vực, ngực to vừa phải, eo hông thuộc tỷ lệ vàng to hơn một chút lại quá béo, còn nhỏ hơn một chút lại quá gầy.
Vì muốn cứu vãn mối hôn nhân này, cô đã dùng hết toàn bộ kỹ năng mà mình có, từng đăng ký nửa năm thẻ hội viên của phòng GYM, từng dùng ảnh chụp bờ mông đào của mình khi mặc quần yoga làm poster treo trước cửa để tuyên truyền.
Nào có ngờ, vóc dáng cong trước vểnh sau không hề có tác dụng gì.
Sợ là cô phải mọc ra cây gậy của một người đàn ông nên có mới được.
“Nhẫn cưới có cần đeo không?”
Chu Tư Khải ngồi hàng ghế sau, lướt ipad, chẳng thèm ngước mắt nhìn, “Tùy em.”