Yêu Ngôn Tình
  • Trang chủ
  • Giới thiệu
  • Tất cả truyện
  • Trang chủ
  • Giới thiệu
  • Tất cả truyện
  • ĐAM MỸ
  • H VĂN
  • NGÔN TÌNH
  • Đoản văn
  • TRUYỆN HOÀN
Prev
Next
  1. Home
  2. [H]Mắt Cá Hạt Châu
  3. Chương 10 - Giấc mơ đẹp
Prev
Next

Đợi người tản đi bớt, bụng ngón tay Quý Đình Tông đang nghiền ngẫm tấm chứng minh thư đó, đột nhiên lên tiếng, “Hàn Trân.”

 

Cổ họng của anh bị trà đậm thuốc cay tiêm nhiễm khiến nó trở nên khàn đặc và trầm thấp, hại cô căng thẳng một trận.

 

Lề mà lề mề đi qua đó, “Là tôi.”

 

Người đàn ông đứng ngược sáng, không nhìn rõ biểu cảm, “Sắc mặt cô không tốt, tác dụng của thuốc chưa qua hết sao?”

 

Nói xong, anh trả lại chứng minh thư cho cô, Hàn Trân cầm lấy, sắc mặt đỏ càng thêm đỏ, “Qua rồi, bị lạnh thôi.”

 

Ánh mắt cô dời xuống ngón tay thon dài thô ráp của người đàn ông, móng tay được cắt ngắn thành hình tròn sạch sẽ.

 

Lúc cắm vào cơ thể cô, cảm giác tồn tại của vết chai hơi nhô trên bụng ngón tay rất mạnh mẽ, động tác như muốn ăn mòn tâm trí, thấy rõ được sự run rẩy của cô, and mãnh liệt tấn công vào cái nơi mà chưa ai biết đến đó…

 

Bên dưới của Hàn Trân siết chặt, nóng hầm hập, có vài giọt nước chảy ra dính trên q/u/ầ/n l/ó/t.

 

Cô cuộn chặt ngón tay, ngẩng mặt hỏi, “Lãnh đạo, tôi có thể đi được chưa?”

 

Ngữ khí của Quý Đình Tông lạnh nhạt, “Tôi đâu có cản cô.”

 

Trên trời đổ mưa kèm theo tuyết, thể nhiệt của anh khá cao, toàn thân giống như đội một chiếc chuông vàng, mưa to gió tuyết đều không thể đến gần.

 

Nhưng Hàn Trân thì lại khác, cô run rẩy đến lợi hại, như bị ma quỷ sai khiến anh trầm giọng nhắc nhở, “Không phải cô lạnh lắm sao, còn không mau đi?”

 

“Được.” Cô đáp lời, xoay người chạy nhanh về phía chiếc xe Land Rover bên đường, chui vào hàng ghế sau, tài xế vừa nghe xong một cuộc điện thoại, thông qua kính chiếu hậu, nhìn cô một cái.

 

Hàn Trân nhìn về phía cổng lớn xuyên qua cửa kính xe, Quý Đình Tông đã không còn ở đó nữa, không rõ là cảm giác gì.

 

Cô chẳng qua chỉ là một người dẫn chương trình truyền hình địa phương nhỏ bé, lãnh đạo cao nhất cô có thể tiếp xúc, chính là đài trưởng của đài Ngọc Lan, vừa được lên chức phó giám đốc, một năm không gặp được quá ba lần.

 

Thân phận của Quý Đình Tông thực sự quá lừng lẫy hiển hách, cô không dám ảo tưởng, chỉ xem như ông trời thấy cô sống như góa phụ trong hôn nhân suốt hơn một năm, cô đơn hiu quạnh một mình.

 

Nên mới ban cho cô một giấc mơ đẹp hết cao trào này đến cao trào khác.

 

Hàn Trân vỗ vỗ lưng ghế lái, “Lão Trần, đưa tôi về ký túc xá nhân viên của đài đi.”

 

Từ cốp sau xe cô lôi ra một chiếc áo sơ mi mặc lên, đợi nửa ngày, thấy chiếc xe vẫn không động đậy, “Lão Trần?”

 

“Phu nhân, Chu tổng vẫn chưa ra, tôi không thể đi.”

 

“Ông đưa tôi đi trước rồi quay lại, anh ta không kết thúc nhanh vậy đâu.”

 

Tài xế khó xử, “Chu tổng vừa gọi điện thoại dặn dò.” Nói xong, cửa xe lạch cạch khóa lại, “Phải giữ chân phu nhân.”

 

Cô kinh sợ, kéo đẩy tay cầm bên trong, “Tôi với anh ta đã không còn quan hệ gì nữa, lão Trần ông làm như thế này, không công bằng với tôi.”

 

Chu Tư Khải có thể nghĩ ra cái trò đê tiện như cùng uống thuốc k/í/c/h d/ụ/c này, cô không chắc chắn anh ta sẽ không trở nên đê tiện hơn, làm ra những chuyện nham hiểm khác.

 

Anh ta nói từng nhìn thấy công cụ tự sướng của Hàn Trân, Hàn Trân cũng từng thấy qua công cụ l/à/m t/ì/n/h của anh ta với nam tình nhân.

 

Một thùng giấy đầy vung giấu dưới tủ quần áo.

 

Đa dạng mẫu mã, hình thù xiêu xiêu vẹo vẹo, khiến người khác nhìn nghẹn họng trân trối.

 

“Ông cứ xem như chưa từng thấy tôi, tôi tự mình đi về có được không?”

 

Tài xế thờ ơ làm thinh, Hàn Trân đánh vào bả vai của ông ấy, “Lão Trần, hơn một năm qua tôi đối xử với ông không tệ, con gái ông đi học, đổ bệnh nặng hai lần, có lần nào mà tôi không chăm sóc, ngày lễ dịp tết tôi đều chuẩn bị hai phần quà cho ông, trên dưới nhà họ Chu có ai để tâm những việc này, làm người phải có lương tâm!”

 

“Phu nhân…” Thần sắc ông ấy lung lay, do dự mở khóa xe ra, “Cô đi về kiểu gì, khu vực ngoại ô này đang phát triển hoang vu không người ở, khó bắt được xe, một mình cô, vẫn là…”

 

Hàn Trân đóng cửa xe cái rầm, quấn chặt áo sơ mi bên ngoài, đi dọc theo lề đường.

 

Cô cúi đầu ủ rũ, nước mắt vô dụng rơi lộp bộp, cô dùng ngón tay quẹt đi, nhưng nước mắt giống như trời đổ mưa, cứ rơi mãi không ngừng.

 

Vốn dĩ muốn chặn một chiếc xe riêng đi từ Mai Viên ra, thương lượng với chủ xe, cô trả tiền có thể cho cô đi nhờ một đoạn không.

 

Nào có ngờ chặn hai ba chiếc xe, tài xế nói không thành vấn đề, nhưng hàng ghế sau đều là những tên ma men say khướt, ánh mắt trơn nhầy như rêu xanh.

 

Cô lùi bước, có thể vào được Mai Viên đều là người có tiền, văn hóa cũng không cao, có thiếu gia con nhà giàu, ông chủ cò đất, con ông cháu cha, từ nơi khác đến, học đòi làm sang.

 

Hàn Trân đi được khá xa, tâm tàn ý lạnh.

 

Bỗng, một tràng dài tiếng còi cảnh sát chói tai truyền đến, bốn năm chiếc xe cảnh sát lao đi như bay, tiếp theo đó là ba chiếc xe Jeep quân đội, chen chúc hộ tống phía sau một chiếc Mercedes-Benz treo cờ đỏ.

 

Cảnh tượng bên trong xe lướt vụt qua, một ông lão mặc một bộ đồ màu đỏ tươi thêu hoa, ngồi ở hàng ghế sau khoác vai một cô gái trẻ.

 

Quan to hiển quý, bày trận như kim đường ngọc mã.

 

Quý Đình Tông ngồi trên chiếc Audi đi cuối cùng, mang biển số tỉnh A, đoàn xe chạy lướt ngang qua khiến ai nhìn thấy cũng giật mình.

 

Prev
Next

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

Tags:
1v1, đô thị tình duyên, H VĂN, HE., hiện đại, ngọt sủng, niên thượng, SM, Tình cảm
  • Trang chủ
  • Giới thiệu
  • Liên hệ

© 2023 Yeungontinh.vn All rights reserved

Caution to under-aged viewers

[H]Mắt Cá Hạt Châu

contains themes or scenes that may not be suitable for very young readers thus is blocked for their protection.

Are you over 18?