Hàn Trân hít sâu, “Ngày 24, ngày làm việc, tôi còn phải ghi hình cho tiết mục mới.”
Đài trưởng ghét bỏ cô lề mề, đập mạnh chiếc bình giữ nhiệt lên bàn, “Cô còn có thể bận hơn tôi? Chuyện này đã quyết định rồi, cô quay về trước đi, công việc trợ lý này Tiểu Phượng sẽ bàn giao cho cô.”
Hễ là nơi làm việc, sẽ không thể thiếu được những mớ bòng bong này.
Nhà họ Chu vung trăm vạn phí quảng cáo, ai nấy trong đài đều xem cô như là một nhân vật, vừa rút vốn đầu tư, đã xem cô là một người dẫn chương trình tầm thường chưa chính thức, còn vô duyên vô cớ gánh cái danh gây tổn thất cho đài.
Hàn Trân ra khỏi văn phòng làm việc, gọi điện thoại cho Chu Tư Khải, anh ta không nghe máy, cô gọi lại lần nữa anh ta trực tiếp tắt nguồn.
Chính bởi vì cha truyền con nối, nên trong thâm tâm, anh ta luôn thích chơi cái trò tính kế vì doanh nghiệp, chưa từng thật sự trải qua những thăng trầm, sóng to gió lớn của giới thương nghiệp, nhưng những trò khôn lỏi mưa dầm thấm đất thì lại biết không ít.
Bắt thóp Hàn Trân, dễ như trở bàn tay.
Ký túc xá cách biệt thự không xa, Hàn Trân nhờ bảo mẫu gom hết tất cả quần áo giấy tờ, đồ dùng sinh hoạt đóng gói gửi sang cho cô.
Đồ đạc không có gì nhiều, cô rất cần kiệm, quần áo hàng hiệu, trang sức đắt đỏ, chồng cũ tặng thì cô nhận, không tặng cô cũng không cố ý
chạy đi mua.
Gả cho gia đình giàu có, tính cách cũng không khoe khoang, yên ổn sống qua ngày.
Vương Ngọc nói cô ẩn nhẫn, thông minh tháo vát, khôn lỏi hơn người, lựa chọn ly hôn ra đi tay trắng để khơi gợi lên sự thương hại áy náy trong lòng người đàn ông.
Thật sự quá oan uổng, cô vì muốn bảo vệ mối hôn nhân này, có thể nói là đã dùng hết tất cả mọi cách, mọi tuyệt chiêu.
Đến cuối cùng, cũng không ngang nhiên vạch trần bí mật của chồng cũ.
Vì cả hai người đều muốn giữ chút thể diện cuối cùng.
Lúc cô đang đợi ở ký túc xá, trợ lý Tiểu Phượng của đài trưởng gọi điện thoại đến, tường tận bàn giao một lượt, vị lãnh đạo đài này có bệnh cao huyết áp, bệnh gout, bị dị ứng với các loại hải sản có vỏ, không nên uống quá nhiều rượu…
Hàn Trân có trí nhớ tốt, không đợi cô ta lặp lại lần thứ hai, đã thuộc làu làu từng câu, Tiểu Phượng tiếp tục gửi cho cô bảng danh sách những người sẽ tham gia buổi giao lưu văn hóa.
Đặc biệt nhắc nhở cô chú ý bên Cục Phát thanh, Điện ảnh và Truyền hình của tỉnh và thành phố sẽ có những cấp trên trực thuộc nào tham gia.
Hàn Trân xem lướt qua một lượt, bỗng dưng vô cớ nhớ đến Quý Đình Tông, trên bảng danh sách những người tham gia có bao gồm các nhân vật của giới chính trị, giới thương trường và cả giới văn hóa, còn trong giới giải trí, có một số người chỉ thường xuất hiện trên tivi hoặc trong các tin tức.
Có tất cả duy chỉ vị lãnh đạo tỉnh họ Quý kia là không có tên.
Có lẽ là lĩnh vực hành chính không giống nhau, cũng có thể là do có công việc khác kẹt lịch…
Cô đã từng trải nghiệm sâu sắc sự thô bạo bất ngờ của anh, nóng hổi phá kén, hệt như một viên đá, rơi xuống đáy biển, dấy lên từng gợn sóng nhỏ.
Nhưng cũng chính vì thế, Hàn Trân không dám sinh ra quá nhiều giả tưởng không thực tế.
“Hàn Trân, mở cửa.”
Một loạt tiếng gõ cửa, kèm theo giọng nói của một người phụ nữ trung niên vang lên.
Hàn Trân sợ hãi, cực kỳ không tình nguyện mở cửa phòng ký túc ra.
Người phụ nữ đứng trước cửa, không phải bảo mẫu ở biệt thự, mà là mẹ của Chu Tư Khải, mẹ chồng cũ của cô, bà Lạc Thiến.
“Bác gái, sao bác lại đến đây.” Cô vội vội vàng vàng nhận lấy chiếc vali mà Lạc Thiến đang kéo ở sau lưng.
“Mới ly hôn có mấy ngày, đã sửa miệng nhanh vậy sao?” Lạc Thiến nhìn ngó xung quanh, trực tiếp đẩy cửa nhà vệ sinh ra đi vào nhìn một lượt, “Nơi này người có thể sống được sao, quyết tâm của cô không nhỏ nhỉ.”
Hàn Trân dùng ly giấy rót một cốc nước ấm đưa qua, có chút quẫn bách, “Điều kiện của ký túc xá chỉ có như thế.”
Lạc Thiến như người đẹp hết thời, mái tóc xoăn lọn to thời thượng đang trào lưu, búi gọn phía sau đầu, combo bông tai dây chuyền vòng tay đều được làm từ phỉ thúy, dáng vẻ giàu có rất sang trọng.
Bà ta không nhận lấy ly nước, “Hàn Trân, xe đang đậu ở dưới lầu, nếu cô cảm thấy hối hận rồi, nhân lúc đồ đạc vẫn chưa bày ra, cũng tiện cầm đi hơn.”
“Con không đi.” Móng tay cô bấu vào thành ly giấy.
“Đừng bướng bỉnh, cùng là phụ nữ với nhau tôi biết rõ hoàn cảnh của cô, Tư Khải do tôi sinh ra, trong lòng nó nghĩ gì, ít nhiều gì tôi cũng biết rõ.” Lạc Thiến lấy trong túi xách ra một chiếc thẻ ngân hàng, nhét vào tay cô, “Gia cảnh của cô bình thường, mặt mũi xinh xắn công việc đàng hoàng, nhưng từng ly hôn, sợ là sau này khó mà tìm được người có điều kiện tốt như nhà họ Chu, Tư Khải nguyện ý vung tiền, dành thời gian cho cô, cô cũng nên biết thỏa mãn đi thôi.”
Hàn Trân lắc đầu, “Con không cần.”
Dưới lầu, tiếng còi xe vang lên hai tiếng, tựa như đang hối thúc, sắc mặt Lạc Thiến hơi biến đổi, “Hai trăm vạn, còn chưa đủ?”
Cô rất quyết tuyệt, “Không phải chuyện tiền bạc, bác gái, nhờ bác chuyển lời với Chu Tư Khải, con với anh ta…không thể đi tiếp được nữa.”
Lạc Thiến hừ lạnh, “Không ngờ cô lại cứng đầu cứng cổ như vậy.” Bà ta liếc mắt nhìn qua, u ám hỏi, “Có đàn ông khác bên ngoài rồi?”
“Không có.” Sống lưng Hàn Trân toát mồ hôi lạnh.
Lạc Thiến có địa vị vững chắc trong nhà họ Chu, Chu Tư Khải còn phải kinh sợ bà ta, “Thân là trưởng bối, không thể không nhắc nhở cô, đừng quá thanh cao, sau này kết hôn, bọn họ chưa chắc hào phóng bằng nhà họ Chu đâu.”
Bà ta đá vali hành lý sang một bên, dưới lầu lại rít hai tiếng còi xe hối thúc, bà ta nén lửa giận, đập cửa rời đi.
Hàn Trân tựa vào tường, lòng bàn tay ướt đẫm, thở dài một hơi.
Lạc Thiến đối với con trai bà ta, vẫn luôn vừa thương vừa hận, hận anh ta khuynh hướng t/ì/n/h d/ụ/c không bình thường, sau khi đến tìm Hàn Trân, không nhịn được, về nhà chắc chắn sẽ làm lớn chuyện nữa cho xem.
Không thể ở ký túc xá của đài mãi được, sớm muộn gì Chu Tư Khải cũng giết đến cho mà xem, mấy ngày nay Hàn Trân luôn sống trong nơm nớp lo sợ, cô chuẩn bị thuê phòng ở bên ngoài.
Từ sau khi ba cô xảy ra chuyện, mẹ cô lấy hết tiền bồi thường, bay từ nam ra bắc, thế chấp một căn hộ nhỏ chưa đầy 60 mét vuông ở An thành, tái hôn với một người đàn ông tàn tật trong vùng.
Đến nay Hàn Trân vẫn không thể hiểu nổi, ngoại trừ những dịp lễ tết, hai người gần như chỉ có chuyển khoản qua lại.
Chuyện ly hôn, cô cũng giấu nhẹm đi không báo với bà ấy.
Không đến mức vạn bất đắc dĩ, cô càng sẽ không chủ động liên lạc, một mình gánh chịu áp lực Chu Tư Khải có thể sẽ đến đài nổi điên bất cứ lúc nào, cô thậm chí chưa từng nghĩ đến việc quay về An thành để sinh sống.
Hôm tham gia buổi tiệc giao lưu văn hóa, đài trường đặc biệt đem xe đến gara ô tô để họ rửa chiếc Mercedes của mình trở nên bóng loáng sạch đẹp, đậu trước cổng đài truyền hình.
Hàn Trân chỉ trang điểm nhẹ, trang điểm nhẹ ngược lại càng tôn lên vẻ đẹp của cô, vóc dáng quá xuất chúng, trang điểm đậm sẽ khiến cô trông nóng bỏng, nốt ruồi son trên má tựa như tác phẩm trời ban, phác họa ra một vài phần quyến rũ.
Cảnh đẹp ý vui, đài trưởng đích thân mở cửa xe cho cô, “Trước đây sao lại không phát hiện, đài Ngọc Lan còn có một đóa hoa ngọc lan thật thế này.”
Câu này Hàn Trân từng nghe qua một lần, tại đêm tiệc chào xuân của nội bộ đài truyền hình, đài trưởng bê nguyên xi câu nói này, ông ta cũng từng nói câu này với đương gia hoa đán của đài Ngọc Lan – Tiêu Hàm.
Chiếc Mercedes vừa lái ra khỏi ngã tư đường, nửa đường có một chiếc Land Rover phóng tới, bám riết ở phía sau, nhìn biển số xe Hàn Trân quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.
Chu Tư Khải thật biết chọn thời gian.
Đài trưởng lúc này đang ung dung ngồi trên xe, nghe nhạc của thời đại năm 90, nhắm mắt gõ nhịp, không phát hiện ra Hàn Trân liên tục nhìn ra phía sau xe.
Trái tim Hàn Trân thắt lại, sợ anh ta làm liều, đem chuyện lục đục của hai người bày ra trước mặt lãnh đạo của đài.