Yêu Ngôn Tình
  • Trang chủ
  • Giới thiệu
  • Tất cả truyện
  • Trang chủ
  • Giới thiệu
  • Tất cả truyện
  • ĐAM MỸ
  • H VĂN
  • NGÔN TÌNH
  • Đoản văn
  • TRUYỆN HOÀN
Prev
Next
  1. Home
  2. [H]Mắt Cá Hạt Châu
  3. Chương 15 - Đơn khiếu nại
Prev
Next

Mặc dù tiền lương ít ỏi, nhưng người dẫn chương trình truyền hình cũng là công việc có thể diện, cô rất trân trọng, gửi tin nhắn cho Chu Tư Khải, cảnh cáo anh ta đừng làm bừa.

 

Vừa gửi đi, khung tin nhắn đã hiển thị, cô đã bị block.

 

Đầu óc “ầm” một tiếng trống rỗng, dưới tình huống cấp bách, Hàn Trân bịa chuyện nói muốn đi vệ sinh, hối tài xế tăng tốc, đi đường tắt.

 

Đài trưởng cũng nghe thấy, ông ta liếc nhìn cô một cái, không nói gì.

 

Chiêu này rất có hiệu quả, chiếc Land Rover rất nhanh đã bị vứt vào con đường thường xuyên kẹt xe vì giờ cao điểm buổi tối, chói mắt trong dòng xe đông nghẹt.

 

Nơi tổ chức đêm tiệc văn hóa, nằm tại thính phòng nhân dân thành phố Ngu Sơn gần cảng biển, tám cây cột La Mã đập vào mắt, giấu trời che đất, phong cách kiến trúc nguy nga, khí phách.

 

Lễ nghi tặng hoa ghim vạt áo, đài trưởng ra hiệu cho Hàn Trân bảo cô cài lên ngực trái tây trang cho ông ta.

 

Tham dự hội nghị có liên quan đến nhân vật giới chính trị, cũng có các lãnh đạo lớn của doanh nghiệp nhà nước và doanh nghiệp tỉnh đồng thời tham dự, vị trí ghế ngồi được sắp xếp cẩn thận.

 

Giới quan lại rất bắt bẽ, cùng cấp bậc không thể ngồi cùng nhau, không ai muốn ngồi ở vị trí thấp hơn, thế cục không ai chịu nhường ai, chỉ đành chia thành hai bàn.

 

Hàn Trân ngồi đầu bên này, ngồi đối diện chính là Lão Lôi, người đại biểu của huyện Lam Ngọc, ông ấy từng là vị thầy thuốc chân trần duy nhất trong huyện, dáng vẻ thật thà chất phác, ăn mặc giản dị, áo khoác jacket giặt đến nỗi phai màu.

 

So với khung cảnh ngập tràn xa hoa lộng lẫy tại hiện trường, quả thật là khác một trời một vực.

 

Huyện Lam Ngọc là huyện lớn nghèo nhất thành phố sau khi cải cách, cũng là quê nhà của phu nhân bí thư Tỉnh ủy hiện nay.

 

Hàn Trân tổ chức tổ tiết mục , từng đến trường trung học thực nghiệm của huyện để thu thập những phát minh sáng tạo nhỏ của các học sinh, có duyên được gặp mặt Lão Lôi mấy lần.

 

Bên tay trái của cô là ông chủ nhà máy rượu Huệ Lâm, họ Lý, hói nửa đầu, ngũ quan chèn ép lên nhau trên mặt, trên bụng là hai ngấn mỡ ục ịch.

 

Đài trưởng đã chào hỏi qua, ông chủ Lý này trước đó đã bày tỏ sẵn lòng trở thành nhà tài trợ chính cho các chương trình của đài Ngọc Lan.

 

Nhưng ông ta không quen biết Hàn Trân, chỉ quen biết nhất tỷ Tiêu Hàm của đài.

 

[Thời giới Ngu Sơn] do Tiêu Hàm dẫn chương trình, phát sóng vào 8 giờ tối giờ hoàng kim, dang tiếng rất vang dội, tỷ suất người xem vững vàng đứng đầu các chuyên mục của các đài thành phố.

 

Ông chủ Lý phớt lờ, cô chỉ đành bất chấp rót rượu cho ông ta, “Lý tổng…”

 

Còn chưa dứt lời, ông chủ Lý trực tiếp rời bàn tiệc đi đến chỗ một ông chủ khác ở cách đó không xa, nâng ly hàn huyên.

 

Hàn Trân bất lực, cầm ly rượu đi theo ông ta, “Lý tổng, trong lúc đàn chị Tiêu Hàm về quê sưu tầm tin tức, biết được ngài có ý muốn hợp tác với đài chúng tôi, vô cùng cảm kích và xem trọng, đặc biệt bảo tôi đến…”

 

“Vậy thì đợi sau khi cô ấy quay lại, đích thân đến biểu đạt sự cảm kích với tôi.” Ông chủ Lý chen ngang lời cô, cũng xem như là nhìn cô một cái rồi, ánh mắt lướt đôi gò má trắng nõn sạch sẽ ấy, “Cô là đàn em của Tiêu Hàm? Dáng vẻ cũng thật xinh đẹp.”

 

Sớm biết sẽ gặp cảnh này, toàn thân cô nổi hết da gà gai óc, ép bản thân chìa tay ra, “Tôi tên Hàn Trân.”

 

Ông chủ Lý bắt tay, gãi hai cái vào lòng bàn tay cô, Hàn Trân bị dọa cho rùng mình, nhanh chóng rút tay về, ông ta lập tức đen mắt, trách mắng nói, “Đi sang một bên đợi đi.”

 

Hàn Trân bị dọa lùi một bước, chợt phát hiện tay áo bị ai đó giật vài cái, cô hoảng loạn quay người lại, thế mà lại là Lão Lôi, thần sắc mây đen dày đặc, khoảnh khắc nhìn thấy cô, lập tức sáng sủa lên vài phần.

 

Lão Lôi toét miệng cười, lại giống như không cười nổi, ngập tràn đau khổ, “Cô Hàn, cô vẫn còn nhớ tôi chứ?”

 

Hàn Trân nói nhớ, hỏi ông ấy có việc gì gấp sao?

 

Lão Lôi ngập ngừng ấp úng, nửa ngày không rặn ra được chữ nào, mắt thấy ông chủ Lý lại sắp đi chỗ khác, Hàn Trân đẩy ông ra, “Nếu là chuyện cũ, để chút nữa nói có được không…”

 

“Không được.” Lão Lôi dùng sức kéo cô ra khỏi hội trường, đến một góc vắng vẻ, từ trong túi quần lấy ra một bức thư nhăn nhúm, “Đây là thư khiếu nại tôi viết cho thành phố, tố cáo huyện trưởng bạo lực gia đình với vợ con, khiến em gái tôi liệt nửa người.”

 

Lão Lôi nói xong, đưa tay lau nước mắt, “Cô Hàn, cô là người của đài truyền hình thành phố, có năng lực giúp tôi đem bức thư này truyền đi có đúng không? Tuy rằng tôi là người đại biểu của huyện, nhưng đến một bức thư khiếu nại cũng không truyền đi được, thực sự là…thực sự là hết cách rồi…”

 

“Huyện trưởng một tay che trời! Biết được tôi muốn khiếu nại, nên đã sắp xếp bốn năm tên cao to lực lưỡng canh trước cổng nhà, khó khăn lắm mới trốn ra đây được, hắn lại phái xe chặn đường truy bắt tôi, tôi..đứa em gái đáng thương của tôi đến nay tình huống không rõ…thật vô dụng, tôi thật vô dụng mà!”

 

Ông ấy hối hận không thôi, nước mắt chảy ròng, hung hăng tát bản thân mình mấy cái.

 

Tất cả mọi chuyện, như dời sơn lấp biển, đến quá đột ngột, mãnh liệt, Hàn Trân không cách nào giữ vững tâm trạng, đến cả bức thư đó, nhất thời không dám vươn tay nhận lấy.

 

Hồi lâu sau, dưới lời lên án đầy nước mắt của Lão Lôi, Hàn Trân tìm thấy giọng nói của chính mình, “Ở đây nhiều người quyền cao chức trọng như vậy, tại sao ông lại muốn tìm tôi?”

 

“Tôi không tin bọn họ, tôi tin cô.” Ông Lôi nắm chặt tay cô, giống như đang nắm chặt sợi rơm cứu mạng vậy, “Cô đối xử tốt với bọn trẻ, quyên tặng quần áo cho bọn chúng, còn từng quyên góp tiền, cô là người tốt!”

 

Ông Lôi bộc phát cảm xúc bi thương kịch liệt, khiến người khác phải thổn thức, Hàn Trân khó tránh khỏi đồng cảm, nhưng mục đích chuyến đi lần này của cô, không phải ở đây.

 

Lông mày cô nhíu chặt như sắp vỡ nát, “Để tôi nghĩ cách…ông Lôi, ông cất bức thư này trước đi…”

 

Trên hàng lang người tới người lui, bóng dáng của hai người đã thu hút sự sự chú ý của người khác.

 

Hàn Trân bảo ông ấy bình tĩnh trước đã, đứng đợi ở đây.

 

Cô vốn dĩ muốn đi tìm đài trưởng, nhưng tìm khắp một vòng hội trường lớn cũng không thấy ông ta đâu, Hàn Trân chạy bước nhỏ đến một góc hành lang.

 

Từ trong một gian phòng, đột nhiên có bốn năm người bước ra, lông mày cô bất chợt giãn ra, Quý Đình Tông đứng ở chính giữa, bước đi cực nhanh, rẽ về hướng cầu thang.

Anh ăn mặc hoàn toàn khác so với ngày hôm đó ở Mai Viên, hôm nay anh mặc bộ vest màu xám bạc, dáng vóc ngay thẳng, xách cặp da công sở màu nâu, khóe miệng ngậm điếu thuốc, thần sắc vội vàng.

 

Chỉ một cái nhìn bất chợt, Hàn Trân còn tưởng rằng là ảo giác, nhưng cô chắc chắn bản thân đã nhìn rõ rồi, góc nghiêng sâu thẳm bước ra từ cánh cửa ấy, giống như một viên đá sắt được hun nóng, đốt cháy trái tim cô.

 

Hàn Trân gọi một tiếng, “Lãnh đạo Quý.”

 

Cô đã chậm một bước, giọng nói trong trẻo vang vọng trong hành lang trống không.

 

Hồi lâu sau, không ai đáp lời, chắc là anh đã đi rồi.

 

Hàn Trân bước vài bước lên cầu thang, cô không cam tâm, không hẳn là vì muốn nhìn anh thêm một lúc, mà còn vì bức thư khiếu nại của Ông Lôi…

 

Lãnh đạo tỉnh có tác dụng hơn đài trưởng.

 

“Ai?” Giọng nói trầm thấp có chiều sâu.

 

Vóc dáng cao to của Quý Đình Tông đứng dưới ngọn đèn hành lang bị kéo ra một chiếc bóng cao dài tuấn tú, lần nữa trở ngược về, đấu đá bao phủ lấy cô.

 

Hàn Trân nín thở, “Hóa ra anh chưa đi.”

 

Anh rũ mắt nhìn cô chăm chú, vô thức nhíu mày, “Có chuyện gì sao?”

 

Nhịp tim Hàn Trân đập như sấm, “Có, là một bức thư khiếu nại của huyện Lam Ngọc.” Cô giơ ngón tay chỉ về một hướng, “Anh có thể đi với tôi một chuyến không?”

 

Thật ra trong lòng cô không nắm chắc, vẻ mặt Quý Đình Tông thờ ơ, Hàn Trân thậm chí không quá chắc chắn anh có nhớ mình là ai hay không…

 

Một vị bí thư của cơ quan khác đứng đợi dưới cầu thang dài, nhìn đồng hồ đeo tay, “Quý tổng bí thư, thời gian gấp gáp.”

 

Quý Đình Tông giơ tay ra hiệu, bảo anh ta đi trước, “Tôi đi một chuyến.”

 

Prev
Next

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

Tags:
1v1, đô thị tình duyên, H VĂN, HE., hiện đại, ngọt sủng, niên thượng, SM, Tình cảm
  • Trang chủ
  • Giới thiệu
  • Liên hệ

© 2023 Yeungontinh.vn All rights reserved

Caution to under-aged viewers

[H]Mắt Cá Hạt Châu

contains themes or scenes that may not be suitable for very young readers thus is blocked for their protection.

Are you over 18?