Mấy ngày nay bầu không khí trong đài có hơi ngột ngạt.
Lãnh đạo của cục phát thanh truyền hình tỉnh đã đến tìm đài trưởng nói chuyện riêng, không rõ nội dung, nếu có công việc cần truyền đạt, nhất định sẽ mở cuộc họp cấp trung nội bộ.
Điều kỳ lạ nhất là, tổng biên, chủ nhiệm, đều vô cùng ung dung.
Hàn Trân ghi hình xong, giúp trợ lý đem những món đồ phát minh đã sưu tầm được cất lên kệ trưng bày ở hậu đài, phân chia các loại xếp thành nhiều hàng khác nhau.
Kệ trưng bày là cô tự móc tiền túi mua, ban đầu trong đài không xem trọng chuyên mục [Một Tia Linh Cảm], bị các phương tiện truyền thông cũng như các chương trình tạp kỹ các chèn ép, chưa kể đến những chương trình giải trí phát sóng kéo dài hơn nửa tiếng trên đài truyền hình thành phố.
Có biết bao chương trình tin tức tương tự như [Ngu Sơn Thời Giới] đã bị ngừng phát sóng, mai danh ẩn tích.
Hàn Trân phí hết tâm tư, tiền kỳ cố ý sưu tập các phát minh kỳ lạ cổ quái, để tăng thêm hiệu suất lượt xem, phối thêm lời thuyết minh thú vị do biên đạo viết, tiếng vang không hề thua kém gì ai.
Chủ nhiệm gõ hai cái vào cửa phòng ghi hình, “Hàn Trân ra đây..”
Trực giác nói cho cô biết không ổn, trong đài truyền tai nhau, đài trưởng đã bị cấp trên trực thuộc phê bình cho một trận, dám tức nhưng không dám nói.
Nguyên nhân xuất phát từ đêm hội văn hóa, lời nói truyền tai lại biến thành tam sao thất bản, thổi phồng lên, nói đài trưởng chơi trò bất chính, nhét phụ nữ cho nhà tài trợ có danh tiếng.
Bán rẻ tôn nghiêm của người khác, đổi lấy lợi ích cho bản thân.
Hàn Trân nghĩ kỹ lại, chuyện này không có liên quan đến bản thân cô.
Trái tim của ông chủ Lý kia một lòng hướng về Tiêu Hàm, xem cô như người xa lạ, căn bản không để mắt đến, tiếp tục đầu tư quảng cáo, vẫn là Tiêu Hàm ra mặt đích thân nấu cháo điện thoại.
Chủ nhiệm đánh gãy trạng thái thất thần của cô, “Phần văn kiện này, cô đưa đến văn phòng làm việc của đài trưởng đi.”
Nội dung văn kiện là bảng xếp hạng tỷ suất người xem của các hạng mục tại đài Ngọc Lan, chương trình trong tay của Hàn Trân, đoạt hạng 3 toàn đài, hạng 1 cùng khung giờ.
Ngoại trừ hôn nhân, cô trước giờ vẫn luôn tin rằng tâm tư con người đặt ở đâu, kết quả sẽ ở đó.
Với thành tích này, trừ khi đài trưởng cố tình làm khó, lại lôi chuyện cô nhận việc ra nói, nếu không, sẽ không có sai lầm gì xảy ra.
Hành lang tầng trên cùng lặng ngắt như tờ, Hàn Trân đứng trước cửa văn phòng làm việc, nhất thời không biết nên vào hay không nên vào.
Cửa không đóng chặt, vài tiếng kêu sung sướng d/â/m đ/ã/n/g của Tiểu Phượng truyền ra, quá đỗi vang vọng, có chút giả tạo trong đó.
Đài trưởng đã hơn 50 tuổi, không phát tướng, dáng người cũng gầy, Tiểu Phượng thì không tới 1m60, dáng người tròn trịa, quần áo mở rộng, ngồi trên đùi với chiếc quần tây kéo xuống nửa chừng của đài trưởng, ôm lấy đầu ông ta, mãnh liệt đưa đẩy bờ mông cong, ra sức gọi mãnh nam, ba ba, anh sắp đâm chọc chết em rồi…
Trận l/à/m t/ì/n/h này của hai người họ, trước sau không quá 5 phút đồng hồ.
Tiểu Phượng là nhân tình của đài trưởng, bí mật được công khai trong đài, cô ta hơn 30 tuổi, thân phận khá thần bí, từng gả cho một vị quan chức cấp cao thất thế.
Từ miệng cô ta, có thể tiết lộ ra một vài tin tức bí mật của giới quan lại mà chưa mấy ai biết, nhưng miệng cô ta rất kín, chỉ tiết lộ trong một lần tham gia tiệc mừng xuân, nói quan đời đầu chơi gái dùng gậy, cũng xem như khá chính thống, ra vẻ đạo mạo, quan đời thứ hai vô cùng thích ngược đãi mông phụ nữ, nhét bình rượu, cưỡi ngựa, bản chất vênh váo hung hăng.
Lời nói lúc say nửa thật nửa giả, sau khi tỉnh rượu, cô ta lại hoàn toàn chối bỏ.
Đây là lần đầu tiên Hàn Trân bắt gặp cảnh này, bên trong ư a kêu lộn xộn, cô nín thở lùi đến chân cầu thang, chờ Tiểu Phượng sửa soạn xong xuôi, kéo cửa ra ngoài, cô mới giả vờ vừa lên đến lầu.
Tiểu Phượng son một lớp son đỏ dày cộm lên hai cánh môi, trên người nồng nặc mùi nước hoa, “Tiểu Hàn, cô đến đây làm gì?”
“Đưa văn kiện, đài trưởng có ở đây không?”
Cô ta gật đầu, đáy mắt lộ ra một tia nghi ngờ, “Cô vừa mới tới? Không nghe thấy gì chứ?”
Hàn Trân lắc đầu, đổi chủ đề, “Sao cô quay lại sớm vậy?”
“Sưu tầm tin tức khá thuận lợi.” Tiểu Phượng nhận lấy văn kiện, “Tôi giúp cô đem vào trong.”
Hàn Trân cầu còn không được, vội nói cảm ơn, Tiểu Phượng như nhớ ra gì đó, kéo cô sang một góc, đè thấp giọng nói, “Đêm hội văn hóa, cô không xảy ra việc gì chứ?”
Cô nghi hoặc, “Không có, sao thế?”
“Vậy thì kỳ lạ rồi, cấp trên trách cứ đài trưởng, thu hút nhà tài trợ đầu tư đừng dùng chiêu trò bẩn thỉu, hãy đi theo lưu trình chính quy, nói là bị một vị lãnh đạo trong tỉnh nhìn thấy, ảnh hưởng vô cùng không tốt.” Tiểu Phượng hỏi lại lần nữa, “Một mình cô đi theo ông ta, thật sự không xảy ra việc gì khác?”
“Thật sự không có.”
Hàn Trân chắc chắn, nhịp tim vô duyên vô cớ đập tăng tốc, cô thầm nghĩ, ở trước mặt Quý Đình Tông có phải cô lỡ miệng nói sai cái gì rồi không.
Cũng có thể người Tiểu Phượng nói căn bản không phải anh, một câu tự giễu nhẹ như gió bay, sao anh lại có thể để trong lòng được chứ.
…
Bảy giờ tối, Hàn Trân rời khỏi đài, vội vàng chạy đến quán Linh Nhân vừa mới khai trương ở khu ngoại ô phía nam, tối nay mở cửa đón khách, cô được giới thiệu đến làm MC.
Người giới thiệu họ Nhan, lớn hơn Hàn Trân mười tuổi, cô gọi chị ấy là chị Nhan, môi đỏ tóc gợn sóng, mỹ nhân ba phần hô, dáng vẻ của chị Nhan rất có hương vị của phụ nữ HongKong.
Giờ lành khai trương đã được xem kỹ, 7 giờ 26 phút, thêm một phút bớt một giây cũng không được, người kinh doanh rất tin mấy cái này.
Hàn Trân thay xong lễ phục, vội vã chạy lên bục chủ trì, bản thảo sớm đã thuộc làu làu, cô cầm micro, mi mắt mang theo ý cười, nói lời hay ý đẹp.
Giọng nói ấy không nặng không nhẹ, tròn vành rõ chữ, khiến người nghe vô cùng vui tai thích ý.
Nắm bắt thời gian cũng rất chuẩn, không lệch một giây nào, giám đốc mặc đồ vest đứng trên bục, vui mừng cắt băng khai trương.
Thiết kế của quán rất lớn, được trang trí trang hoàng, hai tầng lầu, giống một quán trà kiểu xưa, phòng bao được thiết kế cửa trượt bằng gỗ, còn mời cả đoàn hí kịch, âm thanh lả lướt của vở [Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ] vang lên, càng làm tăng thêm vài phần ý vị sâu xa.
Có tin đồn rằng có doanh nhân người HongKong đứng sau rót đầu tư, xuất thân hơn chục tỷ, từng lọt vào danh sách những người triệu phú.
Sau khi xuống bục, chị Nhan vui mừng ra mặt, cho cô một cái bao lì xì trị giá 8 vạn 8, bao lì xì căng phồng, vượt xa dự kiến của Hàn Trân, cô nói thẳng không cần nhiều như thế.
Hai người quen nhau trong một buổi tiệc cưới, sau này rất nhiều công việc MC đều là nhờ chị Nhan bắc cầu cho, đề cử Hàn Trân.
“Em cứ nhận đi, trong đài không cho em tiếp tục ra ngoài nhận việc riêng, em đây là đang cứu chị thoát nạn đó.” Chị Nhan không nhận lại bao lì xì, đẩy cô vào hậu đài, “Xuất thân từ chính quy đúng là phong độ ổn định, mấy người trước đây chị chọn, toàn là thứ gì đâu không.”
Hàn Trân cười, “Vậy em nhận nhé.”
“Nhận đi chứ, em kiếm tiền cũng đâu dễ dàng gì.”
Chị Nhan dời ghế đến bên cạnh cô ngồi xuống, đầu gối chọc chọc vào đùi cô, cẩn thận dè dặt hỏi, “Ly hôn rồi à?”
“Dạ.” Hàn Trân rũ mắt, đổ dầu tẩy trang ra tay, “Gần được một tuần rồi.”
“Ly hôn nhà họ Chu chia cho em được bao nhiêu tiền?”
Hàn Trân thở dài, “Em không cần tiền, cần tiền anh ta không chịu ký đơn ly hôn, em nói em ra đi tay trắng, anh ta mới đồng ý.”
Chị Nhan cảm thán, “Người làm ăn đều như thế, trước mặt người khác thì ra vẻ giàu có, sau lưng lại keo kiệt muốn chết, bà mẹ kia của Chu Tư Khải cũng không dễ chọc gì, xuất thân từ gia đình bình dân, có thể gả vào nhà họ Chu làm chủ gia đình, đúng là có chút đạo hạnh, nói không chừng đã sớm ký đơn thỏa thuận trước khi ly hôn rồi, một cắc em cũng không lấy được.”
“Thế nên em mới nghĩ thôi vậy, tiếp tục xích mích cũng chả đâu vào đâu, nghiệt duyên cắt sớm thoát thân sớm.”
Nói nghe thì dễ dàng, nhưng trong lòng vẫn đang chán ghét vô cùng.
Hàn Trân lơ đãng bôi dầu lên mặt, sơ ý bôi vào mắt, khiến mắt cay xè phát đau.
Chị Nhan dắt cô vào nhà vệ sinh kế bên rửa sạch, đứng được một lúc, chị ấy nhìn thời gian trên điện thoại, “Trân Trân, em thu dọn xong thì ở sau hậu đài đợi chị, lát nữa chị mời em ăn cơm, chị phải đi xã giao với mấy nhân vật lớn.”
Cô rửa mặt sạch sẽ tỉ mỉ, trông như một quả trứng gà được bóc vỏ trắng bóc, vừa ra khỏi cửa nhà vệ sinh, có một vị nhân viên phục vụ vội vội vàng vàng chạy đến, gấp đến phát khóc.
“Cô gì ơi, cô..cô có thuốc giải rượu không?”
Lúc này Hàn Trân mới phản ứng lại, nói có, ở trong túi xách.
“Có thể phiền cô cầm theo thuốc lên tầng hai đợi tôi không? Bây giờ tôi phải đi lấy bình rượu, muộn một chút cũng không được, xin cô đấy.”
“Anh đợi chút, tôi quay lại ngay.”
Hàn Trân chạy xông vào hậu đài, lấy thuốc, lúc quay trở lại, người phục vụ kia đã đi mất.
Cô đắn đo không biết có nên đi không, một cái quán to như thế này, không thể có chuyện đến một viên thuốc giải rượu cũng tìm không thấy, chuẩn bị đi vào hậu đài, suy đi nghĩ lại cô vẫn đi ngược lên tầng hai.
Dù gì cũng phải đợi, chị Nhan rất để tâm cái quán này, cô chạy chút việc vặt, cũng xem như là giúp chị ấy một việc nhỏ.
Tầng hai có năm gian phòng bao, phía cuối dãy hành lang bằng gỗ, là hai gian phòng nghỉ, trên cửa treo lồng đèn đỏ được viết đầy thơ văn.
Rất tinh tế, trong không khí có một mùi thơm nhàn nhạt.
“Thuốc đâu! Ah! Đau đầu chết mất!”
Cô đang xoay lưng đứng đợi, bỗng nghe thấy trong phòng nghỉ truyền ra một giọng nói gấp gáp hét to, Hàn Trân nhanh bước chạy đến, khó khăn đến rồi.
Bên trong hai cánh cửa kéo này đều không còn tiếng động nữa, cô không phân biệt được, là căn phòng nào cần thuốc giải rượu.
Hàn Trân gõ một trong hai cánh cửa, không có ai đáp lại, cô đi đến cánh cửa còn lại, cửa không khóa, kéo ra là được, bên trong ánh đèn mờ tối, thấp thoáng có thể nhìn thấy trên ghế sô pha có một bóng người màu đen.
Cô dò người vào, sợ hãi hỏi, “Là anh cần thuốc giải rượu sao?”
Bầu không khí tương đối yên tĩnh, chiếc bóng kia sừng sững không chút động đậy, ngược lại khiến cô cảm thấy có một ánh nhìn nặng trĩu đang rơi trên người cô.
Hàn Trân gần như chắc chắn, vị này tuyệt đối không phải người vừa nãy hét lớn nói đau đầu.
Cô chuẩn bị đóng cửa lại, lặng lẽ rời đi.
“Đem vào đây.”
Quý Đình Tông nghiêng người bật đèn sàn bên cạnh ghế sô pha lên, trong phòng lập tức sáng bừng hẳn lên.
Trong đôi mắt không giấu được sự ngạc nhiên của cô, phản chiếu gương mặt góc cạnh sắc nét của người đàn ông, đôi mắt đen láy sâu thẳm, mỗi lần nhìn thẳng vào đều cảm thấy rung động lòng người.