Khắp người Hàn Trân không một nơi nào là không bị đỏ, mồ hôi hòa lẫn với một ít t/i/n/h d/ị/c/h, thấm ướt vài sợi tóc đen, uốn lượn quanh co nơi xương quai xanh.
Quý Đình Tông không tiếp tục nhìn, bộ ghế sô pha màu đen trầm làm tôn lên da thịt ngọc ngà của cô, tỏa ra ánh sáng lấp lánh như trân châu.
Sức tấn công quá mạnh, vô cùng câu hồn.
Nhưng Hàn Trân vẫn đang thở dốc hồng hộc, hiển nhiên không thể làm tiếp lần thứ hai.
Anh ném tờ giấy đi, nhặt chiếc quần tây rơi dưới đất lên mặc vào, xoay người thắt thắt lưng, “Hàn Trân, em đi tắm rửa đi.”
“Em…” Giọng nói của cô hơi khàn, “Mỏi eo, không đứng dậy nổi.”
Quý Đình Tông dường như bật cười một tiếng, không nói hai lời, vớt cô lên từ ghế sô pha, người cô nhẹ bỗng, khung xương nhỏ, thịt chỉ phát triển ở nơi cần phát triển.
Khó trách không chịu nổi bị dày vò trong thời gian dài.
Nhà vệ sinh của phòng nghỉ khá rộng rãi, có bồn tắm nhỏ hình tròn, đáy bồn lắp đèn màu hồng, một khi xả nước nóng vào, đèn sẽ tự động sáng lên, khiến làn nước mang một màu hồng rực rỡ, rất có tình thú.
Hàn Trân tựa vào mép bồn tắm, lúc này ánh đèn sáng rực, cô ngước mắt nhìn anh, anh cởi trần, cơ bắp cường tráng, có cảm giác lực lưỡng, eo hông tuy hẹp nhưng mạnh mẽ, săn chắc hữu lực.
Khuyết điểm duy nhất chính là, sau eo trái của anh có một vết sẹo bỏng to bằng miệng bát, trông vô cùng dữ tợn, Hàn Trân vô tình chạm vào một lần.
Cô bị đâm đến nỗi tiếng rên rỉ đều vụn vỡ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được cảm giác gồ ghề, lồi lõm của vết sẹo.
Quý Đình Tông tiện tay lấy một chai dầu gội trên giá rửa mặt.
T/i/n/h d/ị/c/h có mùi như hoa hạt dẻ, không dễ ngửi, dính đầy trên tóc, chỉ rửa nước thôi không thể sạch được.
Hàn Trân chớp chớp mắt, “Anh không tắm à?”
Anh mặt không đổi sắc, bôi dầu gội đầu lên tóc mai của cô, “Bắn hết lên người em rồi, anh tắm làm gì.”
Cô cúi đầu, không nói gì.
Quý Đình Tông chăm sóc người khác, không thể tính là tinh tế, nhưng cũng được xem như chu đáo, cơ quan không có bí thư nữ, trước khi được thăng chức đến văn phòng tỉnh, anh là trợ lý thư ký, cũng làm các việc lặt vặt thường ngày,
Lúc này đây anh không còn dáng vẻ uy quyền, Hàn Trân cũng thấy không quen, anh cho tay vào nước, thăm dò đến giữa hai đùi cô, ý đồ là muốn giúp cô rửa sạch bên trong huyệt.
Vừa chạm đến hai mảnh âm môi vừa sưng vừa đỏ, hai tay Hàn Trân vội vàng nắm lấy cổ tay của anh, ngại ngùng không dám ngước mắt lên, “Em tự mình rửa.”
Bên khóe mắt của Quý Đình Tông lộ ra vài nếp nhăn nhàn nhạt khi cười, “Xấu hổ cái gì, chưa có ai giúp em rửa qua à?”
Hàn Trân thành thật lắc đầu, “Chưa có.”
Anh nhíu mày, đáy mắt lóe qua tia ngờ vực, không thèm để tâm sự xô đẩy yếu ớt của cô, chậm rãi cho một ngón tay vào trong huyệt, Hàn Trân cắn môi rên một tiếng.
Thịt mềm lập tức cắn mút đầu ngón tay anh gắt gao như thủy triều, sau khi trải nghiệm cảm giác bị cái huyệt nhỏ này quấn quýt mất hồn mất vía, cổ họng Quý Đình Tông đắng ngắt, vừa trầm vừa khàn, “Đừng kêu.”
Hàn Trân thật sự không dám lên tiếng nữa, từ đầu tới chân đều ngâm trong bồn tắm, ướt đẫm giống một con mèo lông xù bị nước xịt ướt, mặc cho ngón tay anh moi móc, kéo ra vài sợi nước nhờn trong huyệt.
Trong một khoảnh khắc nào đó, hai người bốn mắt nhìn thẳng vào nhau, Quý Đình Tông không thể chịu nổi, sôi sục lên một cỗ khô nóng, hung mãnh hôn xuống môi cô.
Lực đạo nghiền ép điên cuồng như miếng nam châm nóng bỏng, khiến người ta muốn từ bỏ trốn chạy, nhưng không thể chạy đi đâu được.
Hàn Trân muốn khóc, cô kết hôn với Chu Tư Khải một năm lẻ hai tháng, lần hôn môi đầu tiên và duy nhất là tại hiện trường hôn lễ, da môi chạm da môi, đơn thuần chỉ vì hôn cho có quy trình.
Trái lại cô không cảm thấy tiếc nuối, chỉ là nội tâm run rẩy, giống như một lưỡi dao sắc bén vừa xé rách một vùng sương u tối tích tụ.
“Nước lạnh rồi.” D/ụ/c v/ọ/n/g lần nữa chuẩn bị sục sôi, Quý Đình Tông cố gắng nhịn xuống, im bặt mà dừng lại, đi ngược trở về phòng, mặc áo sơ mi lên.
Hàn Trân quấn khăn tắm bước ra, lần mò tìm lại quần áo lót và quần áo của mình.
Anh đang cài nút áo hỏi, “Ở lại, hay là anh đưa em về.”
Cũng là sắc dục chi phối lòng người, một khi anh nhắc nhở, Hàn Trân mới nhớ ra chuyện chị Nhan mời cô ăn cơm.
Cô vội vàng tăng tốc, nói ở lại.
Quý Đình Tông châm điếu thuốc, dưới ánh đèn mờ tối, vóc dáng anh cao lớn áp bức yên tĩnh, “Em đến làm MC, cũng bao gồm xã giao?”
Hàn Trân ngớ người, “Xã giao gì cơ?”
Cô nhớ lại, đêm hội xã giao mấy hôm trước, dứt khoát lắc đầu, “Trong đài bây giờ rất nhạy cảm, em không phải đến thu hút thương nghiệp, mà là đến giúp bạn bè chữa cháy thôi.”
Quý Đình Tông im lặng một hồi, cầm đồng hồ để trên bàn đeo lên cổ tay, là một chiếc đồng hồ Lange kiểu nam đơn giản, “Anh đợi em nửa tiếng, người không đến, anh cũng phải đi.”
Trên tường có treo đồng hồ, Hàn Trân liếc nhìn một cái, cô gần như làm chuyện đó với anh ở đây gần hai tiếng đồng hồ.
Chỉ sợ là chị Nhan đã gấp đến phát điên rồi.
Cô đẩy cửa đi ra ngoài trước, trong quán này đâu đâu cũng toát lên sự tinh xảo, hiệu quả cách âm vô cùng tốt.
Vừa nãy, trong gian phòng nghỉ mà cô gõ cửa không ai đáp lời kia, có đội ngũ y tế đến vác theo băng ca, đưa một ông chú uống say ngất trong phòng đi.
Dù quản lý có khống chế hiện trường như thế nào đi nữa, cũng khó trách khỏi có người ồn ào bàn tán, Hàn Trân ở cách vách thế mà không nghe thấy một chút tiếng động nào.
Trước khi cô rẽ xuống tầng hai, mới nhìn thấy Quý Đình Tông vừa nghe điện thoại vừa bước ra khỏi phòng nghỉ, vẫn là dáng vẻ cao to đĩnh đạc ấy, chỉ có điều chiếc áo sơ mi vốn được là ủi thẳng thớm, giờ đây có vài vết nhăn vì bị cô cào cấu, không thể quay trở lại bình thường.
Nút áo cũng bị mất hai nút.
Anh cũng nhìn cô một cái, cái nhìn nóng rực, chưa đi được mấy bước, đã bị một người từ trong một gian phòng bao bước ra cản lại, người đó hình như cũng đã uống say, nhiệt tình thái quá, tay chân múa máy mời anh vào trong.
Quý Đình Tông không từ chối.
Hàn Trân vội vàng chạy đi, cũng may ở trong cái quán này cô cũng xem như một người xa lạ, đi vào hậu đài, thay quần áo của mình trước.
Trước ngực lưu lại hai vết mút đỏ bừng, là do anh gặm mà ra, chị Nhan là một người phụ nữ đã trải qua nhiều cuộc hôn nhân, vừa nhìn sẽ biết đây là thành quả của việc gì.
Hàn Trân che đậy kín kẽ, để tránh những giải thích không cần thiết.