Yêu Ngôn Tình
  • Trang chủ
  • Giới thiệu
  • Tất cả truyện
  • Trang chủ
  • Giới thiệu
  • Tất cả truyện
  • ĐAM MỸ
  • H VĂN
  • NGÔN TÌNH
  • Đoản văn
  • TRUYỆN HOÀN
Prev
Next
  1. Home
  2. [H]Mắt Cá Hạt Châu
  3. Chương 22 - Trà giải rượu
Prev
Next

Chị Nhan vội vã chạy vào hậu đài, đặt bình rượu vang đang cầm trên tay lên bàn, “Trân Trân em đi đâu vậy? Chị tìm em cả nửa tiếng đồng hồ.”

 

Hàn Trân đã bịa sẵn lý do, “Vừa nãy em làm đổ rượu lên người, lên phòng nghỉ tắm rửa chút thôi.”

 

Chỉ duy nhất tầng hai có phòng nghỉ ngơi, nhưng không dùng để tiếp đãi khách bình thường, phải là các quan chức cấp cao ở một trình độ nhất định, mới có tư cách.

 

Cô không biết điều này.

 

Chị Nhan lúc này đang tức muốn chết, hỏa khí nặng nề nên không để ý, cũng không cố ý làm khó cô, từ trong túi lôi ra một tấm thẻ màu trắng, “Chị nợ em một bữa cơm, mới khai trương có mấy tiếng đồng hồ đã có người uống đến nhập viện, chị phải đi xem xem, lỡ bọn họ làm lớn chuyện sẽ không may mắn, thẻ VIP của Vân Hải Lâu em cầm lấy đi, có thời gian thì đưa bác gái đi cùng, tiền cứ tính cho chị.”

 

Cô lại muốn từ chối, chị ấy đã cho cô quá nhiều thứ, chị Nhan không cho cô cơ hội, “Chị lăn lộn trong xã hội đã lâu, tính hơi thẳng, nếu em muốn từ chối chị lần thứ hai, lần sau đến bạn bè cũng chẳng làm được nữa.”

 

Hàn Trân siết chặt tấm thẻ, lời muốn nói kẹt lại trong cổ họng.

 

Chị Nhan vỗ vỗ bả vai gầy yếu của cô, vội vội vàng vàng chạy đi.

 

Hàn Trân đi ra khỏi quán Phong Nguyệt Linh Nhân, đúng lúc xe cứu thương hò hét chạy qua, xé rách làn sương mù dày đặc màu xanh đậm như một tấm rào chắn.

 

Bên đường có một chiếc Audi A6 ẩn nấp dưới màn đêm, nháy đèn chiếu xa về phía cô, Hàn Trân chắc chắn đó là Quý Đình Tông.

Hồi tưởng lại cơ thể nóng bỏng phấn chấn của anh, giống một tấm thép vừa lấy ra khỏi lò nung, đốt cháy cô từ ngoài vào trong, giữa hai đùi không kìm được mềm nhũn.

 

Từ sau khi bên trung ương ban hành xuống tám quy định, trong các buổi xã giao không được bày các loại rượu quý xa hoa, người kinh doanh tâm tư tỉ mỉ, trước khi đưa rượu lên bàn đều xé hết bao bì nhãn dán, đổ rượu vào dụng cụ chứa rượu trong suốt.

 

Quý Đình Tông uống ngụm đầu tiên đã cảm thấy rượu này mạnh đến mức muốn đốt cháy tim phổi.

 

Anh hút thuốc rất nhiều, cả ngày cắm đầu vào núi giấy tờ và các cuộc họp, theo lãnh đạo đi chào hỏi khắp nơi, đi sớm về khuya, thế nên anh hút thuốc chỉ để tỉnh táo tinh thần, anh cũng không nghiện rượu, uống rượu chỉ tổ làm khổ bản thân mà thôi.

 

Uống được chừng vài ly anh lấy lý do đau đầu, trốn vào phòng nghỉ ngơi.

 

Hôm đi nhờ xe, Hàn Trân nói có duyên gặp lại, câu nói này như một cái mỏ neo cũng giống như một chiếc đinh, thật sự khảm hai người lại với nhau, khảm đến mức ăn vào xương tủy của nhau.

 

Tài xế vẫn là Hoàng Kiều, ký ức của anh ta đối với Hàn Trân vẫn còn mới lạ, xe của lãnh đạo, bất luận là việc công hay việc tư, đều rất ít khi có phụ nữ ngồi qua.

 

Lúc cô chui vào xe, kéo theo một mùi thơm của gỗ hoa hồng và mùi mật đào.

 

Ánh mắt của Quý Đình Tông một mực rơi trên người cô chưa từng dời đi.

 

“Địa chỉ.”

 

Hàn Trân ngồi ngay ngắn, “Đường Kim Thúy Hồ.”

Nhà cô mới thuê, ở khu phố cổ Ngu Sơn, sau khi xây dựng cải tạo lại, hạ tầng đường xá hoàn toàn được đổi mới, cách đài truyền hình cũng không xa, nhìn chung thì tiền nào của nấy,

 

Hoàng Kiều mở map chỉ đường, hiển thị từ khu ngoại thành phía nam đi đến khu đường Kim Thúy Hồ, mất gần 40 phút.

 

Tình trạng kẹt xe vào giờ cao điểm buổi tối vẫn còn đó, đường đi không tính là thông thoáng.

 

Anh ta là người bản địa, quen đường quen nẻo, dứt khoát đi đường cao tốc vành đai trong, xuống từ cổng bộ đội quân khu trú quân.

 

“Thủ trưởng, từ cửa bắc bộ đội đi nhờ qua cổng phía tây có thể rút ngắn năm phút hành trình, ngài có gấp không?”

 

Quý Đình Tông nhìn anh ta qua kính chiếu hậu, nói không gấp.

 

Vừa mới quay đầu xe, một chiếc xe duyệt binh phiên bản cải tiến treo cờ đỏ từ bên hông xe chạy lướt qua, lúc ghế sau hai xe sát gần nhau, không hẹn mà cùng dừng lại.

 

Quý Đình Tông nhấn nút kéo cửa sổ xuống, mỉm cười gật đầu, “Lâm chính ủy, muộn thế này rồi còn làm việc à?”

 

Người nọ hơi cúi người, ăn nói cẩn trọng, để lộ một thân quân trang thẳng thớm và một góc xanh vàng của cầu vai, “Bộ đội có nhiệm vụ diễn tập.”

 

Hàn Trân sợ bị phát hiện, ảnh hưởng không tốt, cô ẩn mình vào bóng tối trong xe.

 

Cuộc đối thoại đến đây là kết thúc, lúc đến khu đường Kim Thúy Hồ, đã gần 11 giờ, Hàn Trân vừa đẩy cửa xe ra.

 

Quý Đình Tông mở miệng, “Trong nhà có trà giải rượu không?”

 

Cô ngớ người, lát sau mới sực nhớ ra, “Trong túi xách có thuốc giải rượu.”

 

“Chỉ muốn uống trà, có không?” Tựa như đang hỏi dò, nhưng giọng điệu lại khiến người khác không thể xen vào.

 

Hàn Trân cắn răng nói có.

 

Cô mới chuyển đến, đừng nói là lá trà, máy lọc nước mua trên mạng cô còn chưa có thời gian đến trạm hàng để lấy về, lúc cô dọn đến thang máy đang trong quá trình tu sửa, may mắn thay cô ở tầng 6, cũng không quá cao.

 

Quý Đình Tông theo cô đi lên cầu thang, không gian vừa tối vừa hẹp, tiếng bước chân của anh vững vàng, từ đầu đến cuối đều đều vang vọng ở phía sau cách cô không xa.

 

Sau khi Hàn Trân mở cửa ra, trong lòng kêu lộp bộp một tiếng.

 

Sô pha, bàn trà, vương vãi quần áo lót của cô, dây cột tóc, giày và tất, nằm lẫn với bản thảo chương trình, một đống hỗn loạn.

 

Sau khi ly hôn, cô cũng xem như được giải phóng bản tính.

 

Ở nhà họ Chu, bất cứ lúc nào cũng phải đề phòng mẹ của Chu Tư Khải đại giá quang lâm, nên cũng thường xuyên có bảo mẫu dọn dẹp nhà cửa, không cần cô tự mình làm.

 

Cô chặn anh ngoài cửa, “Em muốn thu…”

 

Quý Đình Tông không có nhiều kiên nhẫn, anh đi vòng qua cô, nhìn một lượt khắp căn nhà, cảm xúc dao động không rõ, cởi áo khoác ngoài ra, treo lên lưng ghế sô pha, “Anh không ngại, em đi pha trà trước đi.”

 

Hàn Trân ồm ồm đáp một tiếng, lúc đi ngang qua, cô liếc thấy trên chân ghế sô pha treo lủng lẳng một chiếc q/u/ầ/n l/ó/t chữ T chưa tháo mác.

 

Cô nhanh chóng cầm lấy, chạy vụt vào phòng bếp.

 

Quý Đình Tông thân dài chân dài, ngồi lâu có hơi khó chịu, dịch một bước lại sợ phá hỏng bố cục trong lộn xộn có ngay ngắn này của cô, anh chỉ đành duỗi thẳng chân, góc bàn có một hộp phấn trang điểm lung la lung lay, sắp rớt.

 

Anh vươn tay giữ lại, dứt khoát đứng lên đứng bên cạnh cửa sổ.

 

Căn nhà một phòng khách một phòng ngủ này, ngoại trừ việc có hơi lộn xộn, giấy dán tường màu vàng tươi, hòa lẫn với ánh đèn, tuy nhỏ mà ấm áp.

 

Trên khung cửa sổ treo một chiếc đầm ngủ hai dây màu xám nhạt hơi xuyên thấu, nương theo làn gió mà đung đưa khiến người ta rung động.

Prev
Next

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

Tags:
1v1, đô thị tình duyên, H VĂN, HE., hiện đại, ngọt sủng, niên thượng, SM, Tình cảm
  • Trang chủ
  • Giới thiệu
  • Liên hệ

© 2023 Yeungontinh.vn All rights reserved

Caution to under-aged viewers

[H]Mắt Cá Hạt Châu

contains themes or scenes that may not be suitable for very young readers thus is blocked for their protection.

Are you over 18?