Yêu Ngôn Tình
  • Trang chủ
  • Giới thiệu
  • Tất cả truyện
  • Trang chủ
  • Giới thiệu
  • Tất cả truyện
  • ĐAM MỸ
  • H VĂN
  • NGÔN TÌNH
  • Đoản văn
  • TRUYỆN HOÀN
Prev
Next
  1. Home
  2. [H]Mắt Cá Hạt Châu
  3. Chương 5 - Mèo hoang
Prev
Next

Anh rút d/ư/ơ/n/g đ/ế vẫn còn cương cứng ra ngoài, nhét vào lại đũng quần, đầu ngón tay bỗng có một sợi tơ máu, chính là từ trong miệng huyệt của Hàn Trân kéo ra.

 

Còn trong trắng? Anh không tin, dâm như thế này…

 

Hoặc có thể là do bị trầy da, thứ đó của anh to như vậy, dũng mãnh đâm mười mấy cái như đang phát tiết, bên trong của Hàn Trân cũng vừa nóng vừa đau.

 

Nhưng mà, đây đúng là lần đầu tiên của cô, không hôn không ôm cũng không dạo đầu, đến cả người cũng là người xa lạ.

 

Trước khi gả cho Chu Tư Khải, cuộc sống của cô rất tồi tệ, mặc dù đã từng yêu đương nhưng cũng không dụng tâm cho mấy.

 

Sau khi gả cho anh ta, hóa giải bớt gánh nặng về mặt kinh tế, đến khi cam tâm tình nguyện toàn tâm toàn ý thì lại bị anh ta ghê tởm đến thê thảm.

 

Hàn Trân, người trong nhà đặt cho cô cái tên này là hy vọng cô có một cuộc sống rực sáng như trân châu, nhưng trên thực tế, chẳng qua chỉ như viên mắt cá mà thôi.

 

Ngoài cửa ồn ào ầm ĩ khiến Hàn Trân bình tĩnh trở lại.

 

Vừa nãy bị thuốc làm cho mơ mơ màng màng, chỉ nhớ đôi mắt kinh động lòng người của người đàn ông, bây giờ tỉnh táo lại, trong phòng không mở đèn, rèm cửa hé mở, phản chiếu ánh sáng của nền tuyết, làm cho gian phòng trở nên sáng sủa hơn.

 

Anh không xấu.

 

Đàn ông giậu đổ bìm leo*, cũng chưa chắc đã xấu xa hèn hạ như nhau.

 

*Giậu đổ bìm leo là câu thành ngữ chỉ việc thừa lúc người khác gặp khó khăn, trắc trở để tấn công, lấy được lợi ích cho bản thân mình, hoặc vì tư thù mà hãm hại người ta

 

Trái lại, dáng vẻ của Quý Đình Tông đẹp trai sáng sủa, đường nét ngay thẳng hệt như cây tùng bách, toàn thân trên dưới có một cỗ khí phách khắc chế khiêm tốn, mũi nhọn đều được cất giấu dưới lỗ chân lông.

 

Đây tuyệt đối không phải là phong thái mà người bình thường nên có.

 

Hàn Trân không đoán được tuổi tác của anh, khoảng chừng 34 – 35 gì đó, tóc chải ngược về sau, chải chuốt rất nề nếp, hốc mắt của anh rất sâu, sống mũi cao thẳng, có cảm giác như con lai.

 

Từ đầu đến chân không có một món đồ hàng hiệu nào, nhưng chiếc quần tây trang cô từng kẹp giữa đùi chà xát ấy, Hàn Trân biết, tất cả đều được làm thủ công, chất liệu vô cùng tinh tế.

 

Cô từng tặng cho Chu Tư Khải một chiếc quần tương tự, cô nhận một công việc riêng liên quan đến dẫn chương trình và quảng cáo thương mại, kiếm được 4 vạn tệ để mua nó.

 

Sau khi mặc thử qua một lần, anh ta nói không thích, cô không có quyền bắt ép, cứ thể mà bỏ vào ngăn tủ đến mốc meo.

 

Quý Đình Tông thắt xong thắt lưng, giữa đôi lông mày sâu xa là sự lạnh lẽo sau khi ham muốn lui đi, “Người ở bên ngoài là cô gọi tới à?”

 

Hàn Trân ngơ ngác, “Không phải…”

 

Nhưng giọng nói nghe vào rất quen tai, giống tên tay sai lớn nhất của Chu Tư Khải, phó tổng giám đốc công ty Vạn Khai – Triệu Tuấn.

 

“Mặc quần áo vào hẳn hoi.” Anh không thèm nhìn cô, đi vào qua đầu giường, dùng điện thoại trong phòng khách gọi cho một dãy số.

 

Sau khi phía đối diện nghe máy, hỏi quý tính, anh tự báo tên mình.

 

Hàn Trân âm thầm ghi nhớ trong lòng, không biết tại sao phải nhớ, chỉ là vô thức, dù gì, vừa rồi cô bị anh làm, sướng điên…

 

Người đàn ông dặn dò vài câu vô cùng ngắn ngủi, Hàn Trân nghe không rõ, ngoài cửa quá ồn áo, cô chắc chắn chính là Triệu Tuấn, người này thích uống rượu, uống xong như phát điên.

 

Cô mặc quần áo vào, tiến thoái lưỡng nan, tiếp tục chờ đợi thì có hơi ngượng ngùng, ga trải giường bị cô phun ướt một mảng lớn.

 

Dáng vẻ mê tình điên dại ấy của bản thân còn kiều diễm hơn cả hoa mận đỏ nở rộ ngoài cửa sổ, ngay cả bản thân cô cũng chưa từng phát hiện ra.

 

Cô không rõ thân phận của người đàn ông, nhưng Mai Viên có người gác cổng, hôm nay tình huống khá đặc biệt, đến cả lãnh đạo trong tỉnh cũng đại giá quang lâm.

 

Đủ để chứng minh đây là nơi có uy tín, khách mời không giàu thì cũng có chức vị.

 

Hàn Trân không thể tùy tiện ra ngoài, đụng phải Triệu Tuấn, lỡ như gây thêm rắc rối thì phiền toái, cô đứng dậy, “Này anh, hay là anh đi trốn trước đi, tôi ra ngoài đánh lạc hướng bọn họ.”

 

“Trốn?” Quý Đình Tông bật lửa hộp quẹt, ngọn lửa chiếu sáng đôi mắt của anh, anh nhướng mày, “Trốn ở đâu?”

 

Hàn Trân chỉ tay, “Nhà vệ sinh.”

 

Quý Đình Tông ngồi xuống ghế sô pha, “Cô gì ơi, cô nghe cho rõ, tôi không phải là tình nhân của cô, đừng có làm chuyện giấu đầu lòi đuôi này.”

 

Anh ngồi chễm chệ ở đó, thái độ cao ngạo, “Cô định đánh lạc hướng người bên ngoài bằng cách nào?”

 

“Ông ta là cấp dưới của chồng tôi…” Hàn Trân cắn môi dưới, nhất thời chưa thể sửa miệng.

 

Người đàn ông nhíu mày, “Cô kết hôn rồi à?”

 

Sắc mặt anh tối lại, trách bản thân không nhịn được phạm phải sai lầm, lại còn cùng với một người phụ nữ đã kết hôn.

 

Ngoài cửa, Triệu Tuấn say rượu không vào được phòng, ông ta không ngừng chửi bới tục tĩu, bỗng dưng động tĩnh ngay lập tức lắng xuống, truyền đến vài tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

 

“Đình Tông, tôi là Cố Ngạn Bình, quần áo cậu cần tôi mang đến cho cậu rồi đây.”

 

Quý Đình Tông đứng dậy, mở cửa chỉ để hé ra một khe hở nhỏ, thân thể cường tráng che chắn hết tất cả mọi thứ trong căn phòng, tuy là thế nhưng Hàn Trân vẫn thấy sợ, cô vội vội vàng vàng chạy ngược về phía sau kiếm chỗ trốn, không kịp mang giày nên ngón chân va vào chân bàn.

 

Cô không nhịn được, rên đau một tiếng, chợt nhớ ra lập tức bịt miệng lại.

 

Cố Ngạn Bình năm nay hơn bốn mươi tuổi, tư thế trang nghiêm đứng đắn, lãnh đạo công an tỉnh, cùng cấp bậc với Quý Đình Tông, từng là cảnh sát hình sự nên lỗ tai rất thính, “Trong phòng cậu còn có người khác?”

 

Quý Đình Tông ngậm điếu thuốc, nhận lấy túi quần áo, “Mèo hoang.”

 

Hai người có mối quan hệ cá nhân khá thân thiết, Cố Ngạn Bình phát hiện có gì đó sai sai, trên người Quý Đình Tông dính mùi hương phụ nữ ngào ngạt, trên vai áo sơ mi có một vệt vết son lộn xộn, “Đang yên đang lành sao áo lại ướt vậy?”

 

Anh giải thích qua loa, “Mèo hoang hứng tình, làm đổ ly trà.”

 

Cố Ngạn Bình nửa tin nửa ngờ, giơ tay đẩy cửa ra, “Tôi bắt giúp cậu.”

 

Mắt thấy khe cửa càng ngày càng mở rộng, sắp làm lộ một góc áo sườn xám của Hàn Trân, trái tim cô đập thình thịch.

 

Quý Đình Tông vươn tay cản lại, cửa lại quay về trạng thái ban đầu, không chút động đậy, “Bị dọa sợ chạy mất rồi.”

 

“Chuẩn bị phòng nghỉ ở sảnh chính cho cậu, cậu không ở, chạy tới đây bá chiếm phòng khách của người khác?”

 

Anh mất kiên nhẫn, phà ra ngụm khói, “Ở đó cũng gọi là phòng nghỉ ngơi, ngủ mười phút, các bộ các cấp trong thành phố thay phiên nhau đến gõ cửa, có khác gì phòng tiếp khách không.”

 

Cố Ngạn Bình bật cười, nhìn đồng hồ trên cổ tay, “Cậu tranh thủ thời gian đi, trong tỉnh cử đoàn úy vấn đến tham gia tiệc nghỉ hưu của ông Tề, cậu là đại biểu, cậu không có mặt, bảo người khác mở tiệc kiểu gì.”

 

Quý Đình Tông rít một hơi thuốc, không đáp lời.

 

Trước khi đi, Cố Ngạn Bình lia mắt nhìn một lượt trong phòng, ý vị sâu xa, “Quý tổng bí thư, phải luôn chú ý thân phận của cậu nhé.”

Prev
Next

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

Tags:
1v1, đô thị tình duyên, H VĂN, HE., hiện đại, ngọt sủng, niên thượng, SM, Tình cảm
  • Trang chủ
  • Giới thiệu
  • Liên hệ

© 2023 Yeungontinh.vn All rights reserved

Caution to under-aged viewers

[H]Mắt Cá Hạt Châu

contains themes or scenes that may not be suitable for very young readers thus is blocked for their protection.

Are you over 18?