Yêu Ngôn Tình
  • Trang chủ
  • Giới thiệu
  • Tất cả truyện
  • Trang chủ
  • Giới thiệu
  • Tất cả truyện
  • ĐAM MỸ
  • H VĂN
  • NGÔN TÌNH
  • Đoản văn
  • TRUYỆN HOÀN
Prev
Next
  1. Home
  2. [H]Mắt Cá Hạt Châu
  3. Chương 6 - Hối lộ t/ì/n/h d/ụ/c
Prev
Next

Hàn Trân hoàn toàn nghe thấy hết đoạn đối thoại giữa hai người họ.

 

Cô làm người dẫn chương trình ở trung tâm văn hóa Ngọc Lan Đài thành phố Ngu Sơn, mỗi khi trong đài cần thu hút đầu tư hay gây quỹ, giám đốc trung tâm tin tức luôn tìm Hàn Trân đi cùng.

 

Chỉ bởi vì cô xinh đẹp, tính cách ngoan ngoãn dễ bảo, không giả tạo, chính vì thế khi cô ở bên ngoài nhận việc riêng, làm người dẫn chương trình cho các doanh nghiệp thương mại, giám đốc luôn mắt nhắm mắt mở cho qua xem như là báo đáp cô.

 

Lễ xúc tiến đầu tư có thể tiếp xúc với không ít nhà tài trợ và các lãnh đạo nhỏ, hai năm trước, lần đầu tiên gặp Chu Tư Khải, Hàn Trân vừa mới thực tập xong, vẫn chưa ý thức được một nữ dẫn chương trình cho trung tâm văn hóa, tham gia các buổi lễ xúc tiến đầu tư như thế này, nguy hiểm biết bao nhiêu.

 

Còn vẩn đục bẩn thỉu hơn cả trung tâm tin tức trong đài.

 

Cô được sắp xếp ngồi cạnh một vị trưởng phòng họ Trần, dáng vẻ hơn năm mươi tuổi hai bên tóc mai đã bạc trắng, lão già đấy vô cùng yêu thích nốt ruồi son trên má cô, sau khi uống vài ngụm rượu thì vội vàng bắt đầu sờ eo cô, nhào đến cắn.

 

Hàn Trân kinh sợ đến mức không dám động đậy, sống lưng toát mồ hôi lạnh, tên trưởng phòng Trần ấy nếm mùi biết vị, nói cô quá thuần khiết, là một quả táo còn non, còn bảo cô đừng gò bó quá, phải biết cách giải phóng bản chất.

 

Cô mới 21 tuổi, mang trong mình thật nhiều mơ ước và khát khao đối với việc trở thành một người dẫn chương trình nổi tiếng vẻ vang, vì thế cô ngơ ngác hỏi giải phóng bản chất gì.

 

Trưởng phòng Trần cười khà khà, sáp đến gần, hương vị của người già trong miệng ông ta làm cô nghẹt thở, ông ta nói muốn cởi sạch quần áo của cô nhấp nhô trên cơ thể cô, tất nhiên là sóng càng mạnh càng kích thích.

 

Hàn Trân bị dọa cho mặt mày tái mét, cô làm đổ ly rượu, chảy hết lên người tên trưởng phòng Trần, không ngờ ông ta chẳng những không tức giận ngược lại còn bật cười, cởi áo khoác xuống bảo cô mang đến phòng tiếp đãi khách quý chuyên dụng cho lãnh đạo.

 

Bên trong chiếc áo kẹp một tấm thẻ phòng.

 

Điều này mang hàm ý gì, không cần nói cũng biết.

 

Cô thấp cổ bé họng, chỉ có thể làm theo, vừa vào phòng cất áo xong, trưởng phòng Trần nối bước theo sau, ôm lấy cô ngã lên giường.

 

Sau đó, có thể gọi là khuôn sáo cũ rích, Chu Tư Khải mang theo ánh sáng bỗng dưng xuất hiện, anh hùng cứu mỹ nhân.

 

Chuyện này rõ ràng là lão già kia muốn cường thủ hào đoạt, dâm tà chưa thỏa mãn, thế nhưng khi truyền đến đài lại biến thành một câu chuyện khác.

 

Ngược lại nói Hàn Trân không biết tốt xấu, tự biên tự diễn.

 

Trưởng phòng Trần bị Chu Tư Khải đánh tét đầu thì tức đến bốc khói, ông ta làm việc ở ban tuyên truyền thành phố, có quan hệ mật thiết với các đài truyền hình khác, không ít lần thêm dầu vào lửa, gây khó dễ, đâm chọc sau lưng Hàn Trân.

 

Khiến cô suýt chút nữa phải tạm thời cách chức để tự kiểm điểm.

 

Chính vì thế, Hàn Trân rất sợ những tên quan chức này, giới quan lại ai ai cũng tinh ranh, có thể đạp đổ các thương nhân xuống hàng trăm cấp bậc, bọn họ dùng quyền lực chế ngự xã hội, kiểm soát kẻ yếu, đổi trắng thay đen.

 

Sức mạnh của quyền lực, là thứ mà đồng tiền không thể so sánh được.

…

 

Hàn Trân cứ tưởng rằng vẫn có thể đơn giản làm quen với anh một chút, nhưng bây giờ chút may mắn còn sót lại cũng tan thành mây khói.

 

Lãnh đạo trong tỉnh, xưng hô kèm theo một chữ “tổng”, chức vị từ cấp văn phòng trở lên, quan chức khó lường…

 

“Này anh, nếu không còn việc gì khác tôi có thể đi được chưa, tôi tôi…chồng tôi có thể đang tìm tôi khắp nơi.”

 

Cô muốn rời đi, vậy nên chỉ có thể thuận mồm bịa chuyện, Chu Tư Khải cũng uống một ly rượu đầy, anh ta thật là nhẫn tâm, hạ một liều thuốc mạnh, muốn cột chặt hai người trên cùng một chiếc thuyền.

 

Tình huống bây giờ chắc chắn cũng chẳng tốt hơn cô là bao, hứng tình tìm Hàn Trân, 100% là không thể nào, lỡ như bị cấp dưới nhìn thấy, sẽ hủy đi một đời danh tiếng của anh ta.

 

Hàn Trân cũng không rõ, anh ta chuẩn bị tìm phụ nữ đến để giải tỏa ham muốn, hay là tìm đàn ông đây.

 

Chu Tư Khải không ghét phụ nữ, lại có thể xem là phú nhị đại có chí tiến thủ, ngoại hình đoan chính đẹp trai, dù đã kết hôn, nhưng phụ nữ theo anh ta cũng không ít, sau lưng đặt cho anh ta một biệt danh, gọi là “Tiểu Ngọc Phật”.

 

Hình dung ánh mắt anh ta nhìn phụ nữ, hờ hững không ham muốn, thoát tục gợi cảm, Hàn Trân lạnh lùng cười khẩy.

 

Anh ta đối với phụ nữ tất nhiên là không có ham muốn rồi, bởi vì anh ta là Gay chính cống mà.

 

Quý Đình Tông khóa cửa, lạnh lùng nói, “Người đàn ông của cô cho phép cô ra ngoài làm loại chuyện này?”

 

Cô giật mình, “Loại chuyện nào?”

 

Người phụ nữ này, thật biết giả tạo.

 

Ngón chân của Hàn Trân bị đụng đến bầm xanh, cô ngồi trên ghế sô pha, co một chân lên, lòng bàn tay bao lấy đầu ngón chân xoa xoa.

 

Sườn xám xẻ tà cao, cảnh xuân dưới vạt váy lại lần nữa lộ liễu, q/u/ầ/n l/ó/t kiểu ren chưa khô hẳn, dính nước trong suốt rõ ràng, nơi riêng tư của cô thưa thớt lông, chỉ bị cắm có mười mấy cái mà hai mảnh âm môi đầy đặn nhô ra đã có chút sưng đỏ.

 

Màu mắt Quý Đình Tông tối sầm, im lặng dời mắt đi, sảnh chính đang đợi anh mở tiệc, bây giờ không có thời gian để dây dưa, anh xoay người qua cởi cúc áo, chuẩn bị thay quần áo.

 

“Cô đợi ở đây, lát nữa người của tôi sẽ đến.”

 

Hàn Trân ngơ ngác, “Người của anh đến đây làm gì?”

 

Quý Đình Tông cởi áo sơ mi xuống, lấy cái áo mới được ủi nóng thẳng thớm trong túi ra mặc lên, cơ bắp cuồn cuộn trên lưng trông dã man mà gợi cảm, hương vị đàn ông được miêu tả sinh động.

 

Anh cài nút áo, thờ ơ đáp, “Bắt cô.”

 

Hàn Trân kinh sợ đứng bật dậy khỏi ghế sô pha, giọng nói cũng cao hơn, “Tôi không phạm pháp!”

 

“Cô hối lộ tôi.”

 

Cô hoảng loạn, viền mắt đỏ bừng, ầng ậng nước, “Tôi…tôi không biết anh là lãnh đạo có thân phận, hơn nữa, hơn nữa tôi đâu có cho anh tiền, trong thẻ của tôi hoàn toàn không có tiền.”

 

Quý Đình Tông bật cười, nhét góc áo sơ mi vào trong quần tây, “Hối lộ t/ì/n/h d/ụ/c cũng tính.”

 

Đáy lòng Hàn Trân triệt để nguội lạnh, ngã về ghế sô pha.

 

Quý Đình Tông không để ý dáng vẻ mất hồn lạc phách của cô, thay áo xong lập tức vặn cửa ra ngoài.

 

Mân Thanh bị một cú điện thoại của Cố Ngạn Bình gọi đến, đứng ở trước cửa chờ một lúc lâu, anh ta đảm nhiệm chức vụ sở trưởng tại văn phòng tổ hợp Tỉnh ủy, là cấp dưới của Quý Đình Tông, cũng là người thân tín.

 

Biết bên trong không chỉ có một mình thủ trưởng, nên cửa cũng không dám gõ.

 

“Tổng bí thư, ngài chuẩn bị qua đó luôn sao?”

 

Quý Đình Tông đáp ừ, anh suy nghĩ chốc lát, “Người ở bên trong, cậu để người dưới tay của Cố giám đốc công an tỉnh hỏi, hỏi rõ bối cảnh và ý đồ, không có vấn đề gì thì thả đi.” Hồi lâu sau, anh châm một điếu thuốc, bổ sung, “Tôi nói là hỏi, không phải thẩm tra.”

 

Mân Thanh gật đầu, “Chỉ thị của ngài tôi đã nhớ hết rồi.”

Prev
Next

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

Tags:
1v1, đô thị tình duyên, H VĂN, HE., hiện đại, ngọt sủng, niên thượng, SM, Tình cảm
  • Trang chủ
  • Giới thiệu
  • Liên hệ

© 2023 Yeungontinh.vn All rights reserved

Caution to under-aged viewers

[H]Mắt Cá Hạt Châu

contains themes or scenes that may not be suitable for very young readers thus is blocked for their protection.

Are you over 18?