Yêu Ngôn Tình
  • Trang chủ
  • Giới thiệu
  • Tất cả truyện
  • Trang chủ
  • Giới thiệu
  • Tất cả truyện
  • ĐAM MỸ
  • H VĂN
  • NGÔN TÌNH
  • Đoản văn
  • TRUYỆN HOÀN
Prev
Next
  1. Home
  2. [H]Mắt Cá Hạt Châu
  3. Chương 8 - Dây dưa
Prev
Next

“Mèo hoang hiếu chiến mà, rất bình thường.”

 

Cố Ngạn Bình không chút tiếng động xuất hiện ở sau lưng, ngữ khí trêu chọc, cảnh sát được cử đi hỏi chuyện Hàn Trân là cấp dưới của anh ta.

 

Mỗi một câu cô nói, Cố Ngạn Bình đều nắm rõ, trong tay còn cầm một bao thuốc Nhuyễn Trung Hoa, rút điếu thuốc đưa cho anh.

 

Quý Đình Tông đẩy về, “Hút không quen.”

 

Anh quen hút Sương Yên và Thiên Hạ, hương thuốc vừa vặn, mùi vị đậm đặc và có vị ngọt về sau, giá thị trường tầm 2 vạn một lốc, không cần tự bỏ tiền mua, định kỳ sẽ có cục thuốc lá đặc biệt dâng tặng.

 

Cố Ngạn Bình tự châm cho mình một điếu, “Lúc tìm cậu, tôi có đi vòng vòng gần đây, có một phòng trà điều kiện cũng không tệ đâu, đi xem thử không?”

 

Lãnh đạo nói chuyện với nhau, cho dù là tán dóc, Mân Thanh thân là cấp dưới, cũng rất có mắt nhìn, tự động tránh sang một bên.

 

“Buổi chiều còn có cuộc họp.”

 

Không phải anh muốn trốn tránh, Mân Thanh tiện đường trả lại hai chiếc điện thoại, một chiếc là điện thoại riêng, trống không, không cần xem cũng được.

 

Chiếc còn lại là của cơ quan, có hơn cả trăm cuộc gọi nhỡ, bây giờ vẫn còn đang đẩy tin nhắn, đối với phòng làm việc Tỉnh ủy, mỗi một việc đều là chuyện lớn, nhỏ thì là một lá thư được gửi đến từ vùng quê hoang vu hẻo lánh dính mùi dưa chua đặc trưng của địa phương, lớn thì là các đề tài thảo luận về việc quyết định sách lược của ủy ban thường trực.

 

Cấp dưới phân loại, bàn giao cho cấp trên, rồi lại chuyển cho Quý tổng bí thư ký tên phê duyệt đưa ra quyết định cuối cùng.

May mắn thay anh là một người cuồng công việc, anh gánh được, khi làm việc trong cẩu thả có tỉ mỉ, gác lại một số nhân tố tình cảm sang một bên, sự công nhận của các lãnh đạo dành cho Quý Đình Tông tương đối cao.

 

“Không bàn công việc nữa, nói về vấn đề tình cảm cá nhân đi.” Giữa mũi Cố Ngạn Bình thở ra một hơi khói, “Cô giáo Hồ là em gái nuôi của tôi, đại học chính trị và pháp luật có biết bao nhiêu giáo sư theo đuổi em ấy không ngừng…”

 

Quý Đình Tông lườm anh ta một cái, “Có thôi đi không.”

 

Anh mặc áo khoác vào, đi xuống hành lang, mặt hồ thơ mộng ở phía xa xa đang gợn sóng lấp lánh, có vài chiếc thuyền đánh cá đang trôi nổi trên mặt hồ, yên tĩnh, trật tự, tình thơ ý họa.

 

Quý Đình Tông còn chưa kịp thưởng thức, ánh mắt bỗng nhìn về phía sau đài phun nước, có một cô gái đứng nép sát vào thân cột, nhìn từ bên cạnh thân hình mỏng manh, hai tay ôm chéo trước ngực, cật lực nhẫn nhịn để không run rẩy.

 

Chiếc sườn xám màu trắng ấy của cô, mỏng manh đến cỡ nào, Quý Đình Tông dường như biết được một chút.

 

Hàn Trân lạnh đến mức cổ chân mất đi huyết sắc, cô thật sự không muốn ở đây tranh luận, nhưng Chu Tư Khải trước mặt đây lại không chịu buông tha cho cô.

 

Biểu cảm dịu dàng ôn hòa trước đây của anh ta, giờ đây đột ngột xuất hiện tia hung tợn, “Ai giải thuốc cho em, em ngủ với ai rồi?”

 

“Có liên quan gì đến anh không?”

 

“Sao lại không liên quan đến tôi?” Chu Tư Khải xắn tay áo lên, hai tay chống eo tranh luận với cô, “Lúc kết hôn em từng nói, sẽ để lần đầu tiên cho tôi, là lời hứa thì nên thực hiện chứ nhỉ.”

 

Hàn Trân nhắm mắt tức điên, mở mắt nhìn đi nơi khác, cô đúng là có mắt như mù, vậy mà lại yêu phải cái tên diễn viên cấp bậc ảnh đế này.

 

Ly hôn rồi, còn diễn cái cảnh người chồng có ham muốn chiếm hữu với vợ, anh ta thật sự để tâm à? Nếu anh ta không uống thuốc, thằng đệ của anh ta còn chẳng cứng nổi với phụ nữ.

 

Giọng Hàn Trân khản đặc, “Anh không cần danh tiếng nữa à, anh kết hôn không phải chỉ vì muốn che mắt thiên hạ sao, bây giờ quản lý cấp cao của công ty đều đang ở đây, anh đừng ép tôi.”

 

Chu Tư Khải nghẹn họng, giữ chặt cổ tay cô, “Hàn Trân, cô muốn làm cái gì?”

 

Cô ra sức tránh thoát, cắn răng nghiến lợi, “Ngoại trừ việc vạch trần được bộ mặt thật lừa hôn của anh, hai năm nay tôi còn nhận được cái gì chứ?”

 

Thỏ gấp lên cũng biết cắn người, tính cách của Hàn Trân không còn ngoan ngoãn dễ bảo như trước nữa, cô chịu đựng quá đủ trong cuộc hôn vô hình này rồi.

 

Cô đã từng cố gắng, nếu Chu Tư Khải ngoại tình, không có ham muốn, cây gậy không cương lên được, vậy thì còn có thể đi trị, ít nhất cô tình nguyện ở bên cạnh anh ta, tình nguyện dây dưa.

 

Cảm tình nhất thời không tan vỡ được.

 

Nhưng khuynh hướng t/ì/n/h d/ụ/c của anh ta có vấn đề, từ đầu đến cuối anh ta chỉ xem cô là người thân, Hàn Trân không thể chấp nhận được.

 

Mặc dù vợ chồng ở bên nhau đến cuối cùng, tình yêu đều trở thành tình thân, cô đã thử thuyết phục bản thân mình như thế, chẳng qua bây giờ chỉ giống như trải nghiệm trước cuộc sống hôn nhân tuổi trung niên mà thôi.

 

Nhưng cách nói này, không lừa được trái tim cô, Chu Tư Khải không phải cong sau khi kết hôn, anh ta là lừa hôn, từ lúc bắt đầu chưa từng để tâm, chỉ toàn là lợi dụng.

 

Một bụng thâm tình đều vứt cho chó ăn, ý hận trong lòng Hàn Trân tăng vọt lên.

 

“Cô không dám!” Chu Tư Khải khẳng định như đinh đóng cột, “Hai năm qua tiền mẹ cô thua trên sòng bài, tổng cộng hơn 70 vạn, nợ đều do tôi trả, một người dẫn chương trình nhỏ không có tiếng tăm như cô, mỗi tháng tiền lương chỉ có vài nghìn tệ, cô có trả nổi không?”

 

Cô tựa vào thân cột, hơi thở lên xuống dữ dội, “Ai nợ thì anh đi tìm người đó trả.”

 

Chu Tư Khải đẩy cô, “Hàn Trân, nhất định phải nháo đến bước đường này mới được sao? Cái danh bà Chu này chưa từng mang lại lợi ích cho cô à?”

 

…

 

Hai người tranh chấp không tính là quá kịch liệt, âm thanh lúc cao lúc thấp, có thể nghe loáng thoáng vài câu.

 

Quý Đình Tông lôi ra điếu thuốc, mặt không biểu cảm, che gió châm lửa.

 

Cố Ngạn Bình sớm đã sáp đến giống như kẹo mạch nha, một mực kể ra điểm tốt của Hồ Điệp.

 

Phó giáo sư khoa luật, từng du học nước ngoài, thẩm tra chính trị trong sạch, tính cách dịu dàng rộng rãi, cũng không có tính tiểu thư vì được nuông chiều từ bé, nói thẳng ra sau này sẽ là một người vợ tốt.

 

Điều quan trọng nhất là, Hồ Điệp có ý với anh.

 

Tính khí của Quý Đình Tông trước giờ không quá tốt, đi lính từ khi còn rất trẻ, một đám lính ba gai nhận anh làm lão đại, tuy nhiên anh từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất, văn chương hay thư pháp đều xuất sắc hơn người, được lãnh đạo tán thưởng, tăng cấp vùn vụt.

 

Giới quan lại không có một góc nào là sạch sẽ, anh càng bộc lộ tài năng, càng dễ chịu thiệt thòi lớn, sau cùng được thư ký chỉ huy đề bạt vào văn phòng tổng cục, tiếp xúc lâu ngày với cơ quan đơn vị, cũng biết tiến biết lùi, khiêm tốn hơn trước nhiều.

 

“Cậu vừa nói gì cơ?”

 

“Cô giáo Hồ quá ưu tú, tìm người giống cô ấy không dễ dàng, tôi không làm khó bản thân mình nữa.”

 

Nói nửa ngày, anh căn bản không nghe lọt tai chữ nào, Cố Ngạn Bình triệt để chết tâm, thuận theo ánh mắt của anh nhìn qua kia…

 

Hàn Trân vẫn còn đang dằng co với Chu Tư Khải.

 

Cố Ngạn Bình tựa như hiểu ra gì đó, sốc thầm, “Chẳng lẽ đó chính là con mèo hoang mà hôm nay cậu gặp phải?”

 

Prev
Next

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

Tags:
1v1, đô thị tình duyên, H VĂN, HE., hiện đại, ngọt sủng, niên thượng, SM, Tình cảm
  • Trang chủ
  • Giới thiệu
  • Liên hệ

© 2023 Yeungontinh.vn All rights reserved

Caution to under-aged viewers

[H]Mắt Cá Hạt Châu

contains themes or scenes that may not be suitable for very young readers thus is blocked for their protection.

Are you over 18?