Yêu Ngôn Tình
  • Trang chủ
  • Giới thiệu
  • Tất cả truyện
  • Trang chủ
  • Giới thiệu
  • Tất cả truyện
  • ĐAM MỸ
  • H VĂN
  • NGÔN TÌNH
  • Đoản văn
  • TRUYỆN HOÀN
Prev
Next
  1. Home
  2. [H]Mắt Cá Hạt Châu
  3. Chương 9 - Khăn áo
Prev
Next

Quý Đình Tông không nói phải, cũng không nói không phải.

 

Chức vụ của hai người không giống nhau, công an chuyên xử lý tuyến một tuyến hai của người dân, Cố Ngạn Bình xuất thân là cảnh sát phòng chống ma túy, làm nội gián ở sào huyệt của bọn lão đại buôn ma túy tại biên giới suốt mười năm, hai lần vinh quang đạt được hai bằng khen hạng nhì.

 

Suýt chút nữa bỏ mạng tại tiền tuyến, thị lực của anh ta tốt đến kinh người, đầu óc cũng chẳng vòng vo, có gì nói đó không kiêng không kị, “Đó không phải là mèo hoang, mà là mèo nhà có chủ nha, trong giới quan viên điều cấm kỵ nhất là hai nam giành một nữ, cậu phạm phải sai lầm rồi?”

 

Quý Đình Tông nhìn sang, “Thẩm tra tôi?”

 

Cố Ngạn Bình cười khà khà, “Chỉ cho phép cậu đoán người khác tâm địa bất chính, mà lại không cho người khác đoán cậu thấy đẹp nổi ý à?”

 

Anh nghiêm túc nói, “Không có chuyện đó.”

 

Hàn Trân là người dẫn chương trình truyền hình, bình thường rất chú trọng hình tượng, tập gym ăn uống ngủ nghỉ điều độ, nhìn dáng vẻ trông còn trẻ hơn số tuổi thực tế.

 

Cùng lắm mới hơn hai mươi, anh quả thật nên kiềm chế, không nên chạm vào cô, dễ gây thêm phiền phức, nhưng trước khi anh động vào cô, không biết cô đã kết hôn.

 

Số làm quan của Quý Đình Tông so với các đồng nghiệp khác, có thể nói là một đường thuận lợi, cái kiểu mà ngồi tên lửa cũng không theo kịp ý.

 

Một trong những cán bộ cấp sở trẻ nhất trong tỉnh, gia nhập vào ủy ban thường trực, được hưởng đãi ngộ của cấp thứ trưởng.

Vị công an trưởng Cố Ngạn Bình này, hy sinh nửa cái mạng, mới có thể được cùng cấp bậc với anh vào năm 40 tuổi.

 

Một bàn tay vô hình nghiêm nghị lạnh lẽo đã đánh tỉnh anh, nhắc nhở anh nhất định phải biết quý trọng danh dự chính trị của mình,

 

Anh phải dập tắt ham muốn, dập tắt ham muốn trong người.

 

Phải xây dựng một hình tượng đáng sợ không ai dám đến gần.

 

Nhưng khi ở hoa viên, anh lại bị một đóa hoa mận đỏ quyến rũ bỗng dưng xuất hiện cám dỗ khiến anh để lộ ra bản chất thật của một người đàn ông.

 

“Không phạm sai lầm là tốt, bây giờ cậu theo tôi vào trong, tiếp xúc với Hồ Điệp nhiều một chút, chứ cứ thế này mãi, chờ tới khi nghỉ hưu rồi, Quý tổng bí thư phải vào chùa làm hòa thượng mất thôi.”

 

Cố Ngạn Bình nói sao làm vậy, anh ta kéo anh đi vào sảnh chính.

 

Thật ra cũng tỉnh rượu được đôi chút rồi, vừa nãy có đồng nghiệp ra đây tìm hai người họ, Quý Đình Tông nên quay lại bữa tiệc, nên cũng không từ chối.

 

Âm thanh của hí kịch trong sảnh chính truyền đến tai của Hàn Trân, cô cùng Chu Tư Khải tranh cãi đến mức mặt đỏ tai hồng, không còn cảm thấy lạnh nữa.

 

“Ngày mai tôi sẽ dọn đi, màn kịch này tôi diễn không nổi nữa, Chu tổng, nếu anh thật sự có bản lĩnh, thì mối hôn sự tiếp theo cưới một người đàn ông đi.”

 

Chu Tư Khải kéo lấy cô, “Hàn Trân, rượu mời không uống, đừng trách tôi ép cô uống rượu phạt.”

 

Cô tức điên, nâng chân đá vào đũng quần của anh ta, không dùng sức là mấy, sợ sẽ thật sự đá hỏng anh ta, vừa bị cảnh sát thẩm vấn qua, trong lòng cô còn khiếp sợ, không dám gây thêm chuyện.

 

Nhân vật lớn trong tỉnh đều tụ họp ở đây, bọn họ huy động cảnh sát quân đội đến bảo vệ trị an, nếu gây ra động tĩnh quá lớn, sẽ đồng nghĩa với việc bị xử tử ngay tại chỗ.

 

Đá văng tên chồng cũ bám người này, cô đi về phía cổng lớn, bực mình muốn chết, đầu choáng váng từng cơn, bây giờ chỉ muốn đi về.

 

Cảnh sát phụ tá ngăn cô lại, yêu cầu cô xuất trình giấy tờ tùy thân.

 

Giấy tờ tùy thân? Cô ngây người, “Lúc tôi vào đây có đăng ký qua rồi.”

 

Cảnh sát phụ tá nói, danh sách đăng ký tạm thời không kiểm tra được, cấp trên có chỉ lệnh, yêu cầu xuất trình giấy tờ tùy thân.

 

Cô trơ mắt đứng nhìn chiếc Land Rover đang đậu bên đường kia, tài xế đóng kín cửa sổ, hình như đang ngủ ở trong xe.

 

Tuy đã ly hôn nhưng vẫn sống chung nhà, lúc vào đây giấy tờ tùy thân của hai người đều thống nhất bỏ chung trong cặp đựng giấy tờ của Chu Tư Khải.

 

Cô bất lực, đành quay lại sảnh phụ, vừa hay gặp được Tống Huệ, nữ thư ký của Chu Tư Khải.

 

“Bà Chu, sao cô không cùng Chu tổng vào nhập tiệc?”

 

Hàn Trân thật sự sợ sẽ đụng phải anh ta lần nữa, cô giống như bắt được sợi rơm cứu mạng, “Thư ký Tống, đưa túi của ông chủ cô cho tôi.”

 

Tống Huệ bối rối, “Túi không ở chỗ tôi.”

 

Cô lớn tiếng nói, “Vậy cô đi tìm đi.”

 

Trong mắt tất cả nhân viên của công ty Vạn Khai, Hàn Trân thuộc kiểu người dịu dàng hiểu chuyện, bình thường nói chuyện âm thanh luôn nhẹ nhàng như có thể vắt ra nước.

 

Lúc này đây vì quá vội vàng nên khàn cả giọng.

 

Tống Huệ nhìn cô chăm chăm, quan tâm nói, “Bà Chu, hình như cô bị bệnh rồi.”

 

Cô không quan tâm, hối thúc thư ký Tống mau đi tìm, chiếc gương toàn thân tựa tường ở trong góc rẽ bị vỡ, vẫn chưa kịp thu dọn lúc này đang phản chiếu gương mặt của cô.

 

Mặt mũi đỏ bừng, nhưng trán, vành tai và cánh môi thì lại trắng bệch, lần này không phải do thuốc, mà là vì một đến hai đi, bị sướng, bị lạnh, bị chọc tức, hành xác cô đến mức thật sự phát sốt rồi…

 

Hàn Trân đã lấy được chứng minh thư, lúc này ngay cổng có bảy tám người đứng đó, ngoại trừ hai vị cán bộ của viện kiểm sát, mặc vest đen thắt cà vạt đỏ, ngực trái cài quốc huy.

 

Số còn lại đều thống nhất mặc áo khoác hành chính màu đen, xách túi công văn, đám đông khăn áo chỉnh tề, cảm giác áp bức nghiêm trang không thể miêu tả thành lời.

 

Lòng bàn tay Hàn Trân toát mồ hôi lạnh, không khỏi thả chậm bước chân, muốn đợi bọn họ đi qua trước.

 

Nhưng Quý Đình Tông thật sự quá chói mắt, đa phần lãnh đạo đều không quá quan tâm việc quản lý hình thể, hoặc là tuổi đã cao, phát tướng hói đầu.

 

Riêng anh dáng người cao ráo, tư thế thẳng tắp phóng khoáng, mái tóc đen nhánh rậm rạp, đường nét rất có hương vị đàn ông, trên mặt mang chút ý cười, bắt tay với từng người một, trò chuyện vài câu, nói lời tạm biệt.

 

Mân Thanh nói nhỏ vài câu vào tai anh, biểu cảm của người đàn ông ngay lập tức thay đổi, ánh mắt lơ đãng nhìn qua đây một chốc, như có như không, Hàn Trân không chắc chắn.

 

Cảnh sát phụ tá lại chạy thẳng đến chỗ cô, “Cô gì ơi, xuất trình giấy tờ tùy thân.”

 

Cô đưa cho anh ta, cảnh sát phụ tá đối chiếu người và giấy tờ xong, không trả lại mà nói một câu xin chờ một chút.

 

“Đợi gì thế? Tôi có chút việc gấp.”

 

“Xin hãy phối hợp với công việc của chúng tôi.” Thái độ cứng rắn.

 

Hàn Trân nảy sinh ngờ vực, nhìn bóng lưng chạy đi của cảnh sát phụ tá, đoán thầm liệu có phải vị lãnh đạo họ Quý kia vẫn còn nghi ngờ cô có âm mưu bất chính không.

 

Thẩm tra cũng thẩm qua, không đến nỗi lợi dụng chức quyền làm khó dân lành chứ, vừa mới đánh bay cái suy nghĩ này, thì cô nhìn thấy giấy tờ tùy thân của mình bị Quý Đình Tông cầm ở trong tay…

Prev
Next

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

Tags:
1v1, đô thị tình duyên, H VĂN, HE., hiện đại, ngọt sủng, niên thượng, SM, Tình cảm
  • Trang chủ
  • Giới thiệu
  • Liên hệ

© 2023 Yeungontinh.vn All rights reserved

Caution to under-aged viewers

[H]Mắt Cá Hạt Châu

contains themes or scenes that may not be suitable for very young readers thus is blocked for their protection.

Are you over 18?