Anh lại đi đến hiện trường xảy ra án một lần nữa, trong phòng khách phát hiện vết máu của người thứ hai, sau khi giám định trùng khớp với Từ Nghị. Tất cả manh mối đều chỉ về hướng Tô Trường Thanh, nhưng mà Tô Trường Thanh đã chết rồi.
Tần Phong đi không nhanh, dường như vì muốn phối hợp với chân ngắn của Lâm Phạm, Lâm Phạm tăng nhanh bước chân: “Khi nào thì ADN sẽ giống nhau?”
“Anh em sinh đôi cùng trứng, tỷ lệ không cao, nhưng vẫn có.”
Lâm Phạm nghĩ đến gương mặt Tô Trường Thanh, ông ta và Từ Nghị không giống nhau, trẻ hơn Từ Nghị.
“Buổi tối đã ăn cơm chưa?” Tần Phong hỏi cô.
“Ăn rồi.”
Đến bãi đỗ xe, Lâm Phạm ngồi lên ghế lái phụ thắt dây an toàn: “Ông chú đã chết kia là người đồng tính sao?”
Tần Phong ừ một tiếng: “Hẳn là vậy.”
Lâm Phạm suy nghĩ cẩn thận tại sao ông ta không muốn tìm ra hung thủ, đối với ông ta mà nói, danh tiếng thật sự còn quan trọng hơn tính mạng. Trong lòng thổn thức, cũng không biểu hiện ra ngoài, lại nghĩ đến Tô Trường Thanh kia.
“Tô Trường Thanh là người yêu của ông ta sao?”
“Không biết.”
“Rốt cuộc là ai giết ông ta?”
“Có thể là Tô Trường Thanh.” Tần Phong lại đọc báo cáo kiểm tra thi thể một lần nữa, nhất định Chu Mậu là do Tô Trường Thanh giết, không thể nghi ngờ. Người bị thiêu cháy trong xe kia rốt cuộc là Tô Trường Thanh hay là Từ Nghị, đó là một câu hỏi khó trả lời.
Chẳng lẽ Tô Trường Thanh và Từ Nghị là anh em? Tuy rằng vẻ ngoài không giống nhau lắm, nhưng cũng không phải không có khả năng, vậy thì phải thay đổi hướng điều tra rồi.
Phòng cho khách không có nhà vệ sinh, tắm rửa vẫn phải đi qua phòng khách, cũng may Tần Phong nhanh chóng về phòng. Lâm Phạm tắm rửa xong nằm trên giường nghĩ về vụ án mạng này, chẳng lẽ kẻ giết người chính là Từ Nghị? Bây giờ Từ Nghị đang ở đâu? Quan hệ giữa hai quỷ này kỳ lạ. Ông chú nghiêm túc thì chẳng nói gì cả, Tô Trường Thanh kia thì sợ ông chú, chẳng dám nói gì hết.
Ngày hôm sau cô thức dậy rất sớm, Tần Phong vẫn chưa đi, cô rửa mặt xong thấy Tần Phong vừa mặc quần áo vừa đi ra ngoài, trong tay còn cầm điện thoại, khi nhìn thấy Lâm Phạm thì dừng lại, xoay người quay về phòng thay quần áo xong mới ra ngoài.
Lâm Phạm im lặng nhìn sang chỗ khác, dáng người Tần Phong rất đẹp, trên eo không có chút thịt thừa nào. Xoa xoa mặt, cô quay về phòng cầm ba lô và áo khoác.
Tần Phong cúp điện thoại vội vàng đi ra ngoài, đến cửa, Lâm Phạm xách ba lô đi theo: “Có manh mối rồi sao?”
Tần Phong thay giày, kéo cửa ra: “Đang điều tra.”
“Cần giúp một tay không?”
“Không cần.”
Lâm Phạm thay giày khóa cửa đi theo sau Tần Phong vào thang máy, cầm ba lô đeo lên: “Vậy tôi đi làm.”
Im lặng ngắn ngủi, Tần Phong cất tiền lại vào ví, cửa thang máy mở ra, anh sải bước ra ngoài, cũng không quay đầu lại. Lâm Phạm há miệng, anh giận rồi sao? Tại sao phải tức giận?
Khi Lâm Phạm ra đến cửa khu phố đã không nhìn thấy bóng dáng Tần Phong đâu nữa, trong lòng Lâm Phạm hơi buồn, cũng không biết nguyên nhân. Tại sao anh vô duyên vô cớ đưa tiền cho mình? Lâm Phạm đã nợ anh rất nhiều, nếu còn cầm tiền nữa thì chẳng hay ho gì.
“Gần đây không ăn cơm tử tế sao?” Tần Phong hỏi.
Lâm Phạm lắc đầu, cô nhìn mặt Tần Phong, trái tim đập thình thịch, không phải là mình thật sự không còn sống lâu nữa đấy chứ? Chẳng lẽ sẽ chết thật sao? Cô mới có mười tám tuổi, cứ thế mà chết đi sao?
“Sao vậy?”
“Không có gì.”
Âu Dương Ngọc nói ở lầu quỷ tốt cho cô, có thể sống lâu hơn một chút. Cô lại nhìn sang Tần Phong một lần nữa, từ đường nét trên mặt anh lướt xuống ngón tay anh, rất muốn chạm vào tay anh, nhưng không dám cử động.
Bàn tay trong chăn nắm chặt: “Vậy hắn không có bệnh gì.”
Thân thể Tần Phong ngửa ra sau dựa vào ghế, híp mắt đen nhìn cô, không nói gì.
Lâm Phạm bị nhìn đến mức trong lòng sợ hãi, liều mạng tìm đề tài: “Vụ án ông chú bị giết kia đã tìm được hung thủ chưa?”
“Bắt được rồi, là Từ Nghị.” Tần Phong đổi tư thế, vẫn không chịu trói buộc như trước: “Tình huống cô không ổn lắm, không có ai lại vô duyên vô cớ ngất xỉu cả. Ngày mai tôi đến thành phố B công tác, cô đi theo tôi làm kiểm tra, không được thì lại đổi mấy bệnh viện khác.”
Chu Mậu cũng không phải người tốt lành gì, ông ta tham lam. Không dám để tiền trong tài khoản mang tên mình, chỉ có thể để trong biệt thự này. Tô Trường Thanh xuất thân trong sạch, bọn họ lại ở bên đã nhiều năm, ông ta mới có thể thả lỏng cảnh giác với Tô Trường Thanh.
Nhưng Tô Trường Thanh cũng không nghĩ như vậy, ông ta vì tiền mới đi theo Chu Mậu, vẫn luôn suy tính làm sao lấy được tiền của Chu Mậu. Bất ngờ siết chết Chu Mậu, trong lúc hoảng loạn, ông ta gọi điện thoại cho Từ Nghị, Từ Nghị quyết đoán hơn ông ta. Hai người bàn bạc xong, quyết định xẻ xác Chu Mậu ra, kéo dài thời phát hiện vụ án, cầm tiền của Chu Mậu chạy trốn khắp nơi. Nhưng lòng người nào biết đủ, khi chia tiền hai người nảy sinh ý kiến khác nhau, Từ Nghị không làm thì thôi, đã làm là làm đến cùng, giết luôn Tô Trường Thanh.
“Thần xui quỷ khiến thôi, ông ta biết hai người cùng nhóm máu, cho rằng kiểm tra thi thể sẽ kiểm tra máu.”
“Một chữ tham lấy mất ba mạng người.”
Một người tham dục vọng, hai người tham tiền. Lâm Phạm không nhìn thấy con quỷ kia nữa, có lẽ đã đi rồi, ai xuống mười tám tầng địa ngục ai bước vào luân hồi đều do ý trời, Lâm Phạm chẳng qua chỉ thổn thức. Cách nhìn thế giới của một số người, người yêu anh em đứng trước tiền đều không đáng một đồng.
Lâm Phạm mím chặt môi, mặc kệ anh nói thế nào cũng không ngẩng đầu lên. Đầu cô kêu ong ong, gương mặt cũng cực kỳ nóng, nhịp tim đập hỗn loạn. Trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, nhưng cô không dám di chuyển, nguồn nhiệt không ngừng từ tay anh truyền sang, thiêu đốt trái tim Lâm Phạm.
Vào cửa, Lâm Phạm thả Tần Phong ra đi vào phòng đóng cửa lại. Tần Phong thật sự muốn cười, đặt chìa khóa lên bàn. Trong phòng nóng bức, định mở điều hòa, tìm được điều khiểu lại không bật nữa.
Hình như Lâm Phạm rất sợ lạnh, vừa nãy tay cô lạnh ngắt. Cảm giác mềm mại hình như vẫn còn quanh quẩn trong lòng bàn tay, Tần Phong nhíu chặt lông mày lấy hộp thuốc lá ra, lấy một điếu thuốc châm lên. Anh lớn tuổi hơn Lâm Phạm nhiều, không thể nghĩ đến những chuyện khác được, cô vẫn còn trẻ con.
Xoa tay, vẫn không có cách nào xua đuổi được cảm xúc này, sự mềm mại cùng mồ hôi ẩm ướt dường như vẫn dính trong lòng bàn tay. Anh nắm tay nhét vào túi quần, ngồi xuống rít một hơi thuốc thật dài, sương mù màu trắng tản ra trong không khí. Lâm Phạm nói mạng sống của cô không dài, dựa vào hiểu biết của Tần Phong với cô, cô sẽ không vô duyên vô cớ nói như vậy, chẳng lẽ là thật sao?
Mạng sống không dài sao?
… …
Lâm Phạm ôm gối lăn một vòng trên giường, cô chôn xuống gối đầu mềm mại, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu. Trái tim đập thình thịch, giống như đang đánh trống, Lâm Phạm rất chậm chạp về mặt tình cảm, cũng không có bạn cùng tuổi bàn bạc những chủ đề vừa bí ẩn vừa xấu hổ này với cô. Cô chỉ biết Tần Phong tốt, trên thế giới này không có ai tốt hơn Tần Phong.
Sau khi bà nội qua đời, Lâm Phạm cô độc sống trên đời này, không có người thân không có bạn bè. Cô khác người, là con cừu non tách khỏi bầy cừu, Tần Phong chứa chấp cô.
Sáu giờ sáng hôm sau, Tần Phong đến gõ cửa, giọng nói từ bên kia cánh cửa vang lên: “Dậy đi, chúng ta bay lúc tám rưỡi.”
Lâm Phạm đáp lời, đột nhiên tầm mắt bị một người phụ nữ ở lối ra thu hút. Cô ta rất cao, dáng người mảnh mai, bóng lưng giống như người đẹp. Đi theo dòng người mờ mịt đi về phía trước, tóc đen nhánh xõa sau lưng. Cô ta xuyên qua một đám người đi đường, dường như rất sợ hãi, không ngừng lùi về phía lối ra.
Người không thể đi vào lối ra, nhưng bảo vệ dường như không nhìn thấy cô ta, cô ta cứ như vậy xông vào như chốn không người.
Dong Y Nhien
chong cho tiền thì nhận đi chụy😗