Lo ngại Ôn Quý Từ gầy dựng uy phong đã lâu, những tin đồn này chỉ dám lan truyền nội bộ, cũng chỉ nói bóng nói gió giữa các nhân viên với nhau chứ không dám truyền đến tầng cao nhất.
Phòng làm việc của Ôn Quý Từ ở tầng cao nhất vẫn yên tĩnh, như thể chưa hề xảy ra chuyện gì.
Từ khi vào thang máy, Tang Tửu luôn cúi gằm đầu, cho dù không ai dám ngang nhiên vào thang máy tổng tài nhưng từ đầu đến cuối cô cũng không để lộ mặt ra.
Với đại đa số mọi người mà nói, thân phận của Tang Tửu là một bí mật.
Tang Tửu cũng không muốn để người khác biết quan hệ giữa cô với Ôn Quý Từ, đến khi đó chắc chắn sẽ xôn xao bàn tán, trở thành chủ đề cho người khác trà dư tửu hậu.
Mặc dù Tang Tửu làm vậy là thỏa đáng rồi, nhưng Ôn Quý Từ không nghĩ vậy.
Anh cụp mắt, dáng vẻ Tang Tửu né tránh lọt vào mắt anh, khiến anh bất giác cau mày.
Ôn Quý Từ vô cớ tức giận, cô không muốn để người khác biết quan hệ của họ đến thế sao?
Im lặng chốc lát, ánh mắt Ôn Quý Từ lại lần nữa rơi trên khuôn mặt hơi tái của Tang Tửu.
Lúc này nhiệt độ xuống thấp, trán cô lấm tấm mồ hôi lạnh, vẻ mặt mệt mỏi khác với bộ dạng kiêu ngạo xinh đẹp thường ngày.
Ôn Quý Từ vốn muốn lên tiếng, giờ thấy Tang Tửu thế này, anh quyết định tạm thời bỏ qua cho cô một lần.
Tang Tửu ôm bụng, quặn thắt từng cơn đau.
Cô luôn có cái bệnh đau bụng kinh , vừa rồi gió thổi qua lại càng đau hơn. Quãng đường ngắn ngủi mà cô gần như đứng không vững.
Với Tang Tửu mà nói, hôm nay đã đủ mất hết mặt mũi rồi, cô không ngại mất mặt thêm nữa. Cô vờ như vô tình túm lấy tay áo Ôn Quý Từ.
Sau đó cô lại cẩn thận dè dặt dựa nửa người vào bên cạnh Ôn Quý Từ.
Dù sao cô cũng nhẹ như én, chắc chắn Ôn Quý Từ sẽ không nhận ra đâu.
Lúc Tang Tửu đang tự an ủi mình như vậy thì một tiếng cười khẽ như gần như xa vang lên, tay Ôn Quý Từ đặt trên bả vai Tang Tửu siết chặt.
Da đầu Tang Tửu tê rần, cô không kìm được ngẩng đầu nhìn anh: “Anh cười cái gì?”
Ngay sau đó, tay Ôn Quý Từ bỗng nới lỏng, Tang Tửu mất đi chỗ để dựa.
Lúc cô tưởng Ôn Quý Từ ghét bỏ đến mức muốn vứt cô trong thang máy để cô tự sinh tự diệt, thì cơ thể cô bỗng mất thăng bằng, sau đó nâng lên không trung.
Ôn Quý Từ bế Tang Tửu lên, lúc này toàn bộ trọng lượng của Tang Tửu đều đè lên người Ôn Quý Từ, cô sợ đến nỗi vô thức tóm lấy vạt áo anh.
Điều khiến Tang Tửu kinh ngạc hơn đó là, Ôn Quý Từ không chút kiêng dè mà bế cô đi vào công ty.
“Anh điên rồi!”
Tang Tửu lập tức dùng tay che mặt mình lại, sau đó nén giọng lên án Ôn Quý Từ.
Nhưng Ôn Quý Từ bỗng cười rất khẽ, giọng như ngọc lưu ly ngâm trong nước.
“Em nói xem?”
“Ting” một tiếng, thang máy đến nơi.
Ôn Quý Từ bế Tang Tửu sải bước ra ngoài, Tang Tửu chỉ đành ngoảnh mặt đi, mặt cô không khỏi dán sát vào áo sơ mi của Ôn Quý Từ.
Tiếng tim đập cách rất gần, nhưng Tang Tửu lại không có thời gian để bận tâm.
Tầng cao nhất chỉ có phòng làm việc của Ôn Quý Từ, không có nhân viên khác…
Ôn Quý Từ cúi đầu nhìn Tang Tửu, không lên tiếng nhắc nhở cô, bế cô đi một mạch đến phòng nghỉ của phòng làm việc.
Ôn Quý Từ vừa định đặt Tang Tửu xuống giường.
“Đợi đã.”
Tang Tửu giãy giụa muốn xuống nhưng Ôn Quý Từ không cho.
“Đồ em bẩn rồi, anh thả em xuống trước.” Tang Tửu sốt ruột.
Nghe thế, Ôn Quý Từ không đối chọi với Tang Tửu nữa mà vô cùng phối hợp, thả cô xuống đất.
Đợi Tang Tửu đứng vững, Ôn Quý Từ xoay người đi đến trước tủ quần áo của phòng nghỉ. Một lúc sau, trong lòng Tang Tửu có thêm một chiếc áo sơ mi.
“Cho em mượn áo của anh.”
Tang Tửu đang muốn cảm ơn lòng tốt của Ôn Quý Từ, hai chữ cảm ơn còn chưa thốt ra khỏi miệng thì Ôn Quý Từ lại bổ sung thêm một câu.
“Mặc xong nhớ trả.”
Tang Tửu cho rằng cô nghe nhầm, theo tiếng nói của Ôn Quý Từ, cô quay sang nhìn, chỉ thấy bóng lưng anh xoay người rời đi.
Cái gì? Ôn Quý Từ một phút có thể mua được vô số cái áo sơ mi mà lại còn đợi cô trả áo sơ mi lại sao.
Bộ cái áo sơ mi này mạ vàng hay gì?
Người sống cùng dưới một mái nhà không thể không cúi đầu, Tang Tửu vẫn nặn ra một câu: “Cảm ơn.”
Cũng không biết Ôn Quý Từ có nghe thấy không, cô nói xong thì Ôn Quý Từ đóng cửa phòng nghỉ lại.
Trong phòng mở hệ thống sưởi, Tang Tửu nhìn cửa đã đóng thì lập tức cởi áo khoác, thay áo sơ mi của Ôn Quý Từ.
Áo sơ mi rất dài, Ôn Quý Từ cao một mét tám lăm, tất nhiên quần áo không ngắn.
Tang Tửu mặc xong áo len của mình, vạt áo sơ mi dài lộ ra, rõ ràng là áo sơ mi của nam không ăn nhập gì với quần áo trên người cô.
Cách một cánh cửa, giọng Ôn Quý Từ loáng thoáng truyền tới.
“Thư ký Cao, vào đây một lát.”
Tang Tửu chỉ suy nghĩ một giây, sau đó ôm bụng đang đau quặn thắt lại, thả nhẹ bước chân đi đến gần bên cửa, cô mở cửa phòng he hé, động tác vô cùng cẩn thận.
Vừa nhìn, ánh mắt Tang Tửu đã rơi ngay trên người Ôn Quý Từ ở trước bàn làm việc.
Tang Tửu hơi khựng lại, đây là lần đầu cô nhìn thấy dáng vẻ làm việc của Ôn Quý Từ.
Vẻ mặt hờ hững, mất đi vài phần kiêu ngạo khi ở trước mặt cô, tia nắng từ góc nghiêng phía sau chiếu tới cũng không làm giảm đi khí chất lạnh lùng trên người anh.
Ôn Quý Từ của lúc này đây càng giống với Ôn thái tử ra đòn dứt khoát trên thương trường, khiến người ta nhìn mà sợ.
Cửa mở ra, thư ký Cao đi vào, là một cô gái công sở xinh đẹp thanh lịch, mặc chiếc váy đen vừa người, tóc búi sau đầu.
“Ôn tổng, anh tìm tôi có việc gì sao?”
Không biết Ôn Quý Từ đã làm những gì mà thư ký Cao không dám ngó ngang liếc dọc, ngay cả tầm mắt cũng không dừng lại quá lâu trên người Ôn Quý Từ.
“Mua giúp tôi vài thứ.”
Lúc này, Ôn Quý Từ đang cúi đầu, dường như vừa đọc tài liệu trên bàn vừa đưa nhiệm vụ cho thư ký Cao.
“Ôn tổng cần tôi mua gì ạ?”
“Băng vệ sinh với cả một bộ quần áo nữ.”
Ôn Quý Từ cụp mắt, ánh mặt trời tĩnh lặng cắt ngang bóng anh, ngón tay thon dài gầy gò của anh đặt trên trang giấy mỏng.
Tư thế không hề nhúc nhích, vẻ mặt bình tĩnh, như thể người vừa thốt ra mấy lời đó không phải anh.
Thư ký Cao sững sờ mười mấy giây, còn chưa phản ứng lại.
Chuyện vừa rồi Ôn tổng đưa một cô gái về công ty đã lan truyền khắp công ty, thậm chí có vài nhân viên lớn gan muốn hỏi cô ta tình hình cụ thể.
Nhưng tất cả những ai có ý đồ hóng hớt chuyện của Ôn tổng đều bị cô ta đánh trả.
Tất cả câu trả lời đều là một đáp án: chuyện riêng của Ôn tổng cũng không dám hỏi nhiều.
Thực ra thư ký Cao cũng rất mờ mịt, nhiều năm như vậy, cô ta chưa từng thấy Ôn tổng gần gũi với phụ nữ bao giờ.
Cô ta từng thấy thái độ của Ôn tổng vói những người phụ nữ muốn trèo cao kia rất nhiều lần, tình cảm nảy sinh với Ôn tổng lúc vừa vào công ty cũng bị dập tắt rồi, chẳng dám có chút tâm tư nào nữa.
Chuyện gì đang xảy ra làm sao cô ta biết được chứ.
Có lẽ là yên tĩnh quá lâu, cuối cùng Ôn Quý Từ ngẩng đầu lên, dời mắt nhìn thư ký Cao, vẻ mặt có phần mất kiên nhẫn.
“Chưa nghe rõ à?”
Thư ký Cao hoàn hồn, nhớ tới tình tình của Ôn tổng, bây giờ không phải thời cơ tốt để đào sâu hóng hớt, cô ta lập tức đáp: “Vâng thưa Ôn tổng.”
Tang Tửu trong phòng nghỉ ngượng đến nỗi đứng không vững, từ bên trong cửa ngã ra ngoài.
Cô cảm thấy vô cùng may mắn vì vừa rồi vào công ty cô đã che mặt lại, nếu không, cô thà nhảy từ trên này xuống chứ quyết không đi ra ngoài bằng cửa chính công ty.
Thư ký Cao đang chuẩn bị xoay người đi thì Ôn Quý Từ bỗng gọi cô ta lại: “Đợi đã.”
Thư ký Cao đã hoàn toàn bình tĩnh, quay đầu nhìn Ôn Quý Từ, thái độ tiêu chuẩn, nụ cười mỉm với độ cong thích hợp, đợi chỉ thị tiếp theo của Ôn Quý Từ.
“Còn gì cần tôi làm sao?”
Theo giọng của Ôn Quý Từ, Tang Tửu từ xa nhìn sang, chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng của Ôn Quý Từ bị tia nắng làm mờ đi.
Ôn Quý Từ khẽ ho một tiếng, vẻ mặt ung dung, nhưng ngón tay lại vô thức gõ nhẹ lên mặt bàn, anh im lặng hai giây rồi mới chậm rãi nói: “Cả một bộ đồ lót nữa.”
Lúc này, mặt Tang Tửu đỏ ửng, từ đầu đến chân đều nóng bừng, giữa từng hơi thở, cô có thể ngửi được mùi xấu hổ trong không khí.
Cô không dám nhìn nữa, nhanh chóng đóng cửa phòng lại.
Lưng Tang Tửu dán sát vào cửa, mặt cô nóng bừng phản chiếu lên tấm kính cách đó không xa.
Ôn Quý Từ để ý đến động tĩnh ở trong góc, khóe mắt anh nhìn thấy bóng dáng Tang Tửu đang trốn, thở hơi gấp.
Vì động tác của Tang Tửu nhanh quá nên cô rất tiếc khi bỏ lỡ mất một cơ hội có thể nhìn thấy Ôn Quý Từ mất tự nhiên.
Lần này, thư ký Cao có tố chất nghề nghiệp cao chỉ sững sờ mấy giây rồi bình tĩnh lại, thậm chí cô ta còn chú ý đến vết sẫm màu ở ống tay áo của Ôn Quý Từ.
Cô ta không biết là gì, nhưng với bản năng tận chức tận trách của mình, cô ta nhắc nhở: “Ôn tổng, tay áo sơ mi của anh hình như bẩn rồi, có phải nên thay không?”
Ôn Quý Từ cúi đầu nhìn tay áo mình, đúng là vị trí giữa ống tay áo có một vết màu đỏ sẫm, anh nhanh chóng đoán được nguyên nhân.
“Tôi biết rồi, cô ra ngoài đi.”
Thư ký Cao ra khỏi phòng làm việc, trong phòng lập tức yên tĩnh lại.
Cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người vẫn truyền đến tai Tang Tửu qua cánh cửa, chỉ vài ba câu này thì cô đã tưởng tượng ra được hình ảnh, cô cảm thấy cô có thể chết quách đi cho xong.
May mà năng suất làm việc của thư ký Cao rất cao, điều này rút ngắn thời gian ngượng ngùng của Tang Tửu.
Ôn Quý Từ gõ cửa phòng nghỉ trước, không có ai trả lời. Anh đang định đẩy cửa vào thì cửa đột ngột mở ra, một đôi tay thò ra giật lấy túi đồ trên tay anh.
Tang Tửu dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết xong vẻ nhếch nhác của mình, sau đó rúc vào chăn, không biết có phải là ảo giác của cô hay không, vào khoảnh khắc vén chăn lên, cô ngửi thấy mùi của Ôn Quý Từ.
Mùi hương nhàn nhạt, rõ ràng chỉ thoảng qua trong không khí nhưng lại như nhe nanh múa vuốt mà xộc vào mũi Tang Tửu.
Cơ thể căng chặt của Tang Tửu bỗng chốc thả lỏng, không hiểu sao cô cũng buông lòng cảnh giác xuống.
Trước giờ Tang Tửu có bệnh đau bụng kinh, trải qua cơn giày vò vừa rồi, bụng đau đến nỗi trằn trọc, vốn nghĩ tình hình tốt hơn một chút thì sẽ rời khỏi đây.
Không ngờ bụng cứ đau mãi, Tang Tửu mê man ngủ thiếp đi.
Tang Tửu vừa tỉnh lại thì phát hiện trong phòng có thêm một người, là Ôn Quý Từ.
Không biết anh vào từ lúc nào, cũng không rõ anh đã đứng bên giường bao lâu rồi.
Tang Tửu vẫn chưa phản ứng lại, cô vừa mở mắt, ánh mắt của Ôn Quý Từ lặng lẽ lướt qua người cô.
Không biết rèm cửa sổ kéo xuống từ khi nào, tia sáng hơi ảm đạm, đuôi mắt Ôn Quý Từ nhướng lên, đôi mắt đào hoa xen lẫn vẻ đa tình và lành lùng hơi cong.
Đường nét khôi ngô rõ ràng, hệt như đôi mắt đào hoa nổi bật của anh, đôi môi cũng mỏng và rõ nét.
Ý thức dần quay lại, Tang Tửu nhớ đến những lời thư ký Cao nói trước khi cô ngủ, ánh mắt bất giác rơi trên ống tay áo của Ôn Quý Từ.
Quả nhiên, ống tay áo bị cô làm bẩn rồi.
Thời gian cô ngủ không ngắn, Ôn Quý Từ hoàn toàn có thể thay chiếc áo sơ mi đang mặc, nhưng anh lại nhất quyết mặc lâu như vậy.
Tang Tửu nhớ Ôn Quý Từ có bệnh sạch sẽ, không thể nào lại chịu đựng quần áo mình mặc bị bẩn được.
Là vì không muốn vào quấy rầy cô hay là vì công việc quá bận nên quên thay?
Rõ ràng người mặc áo bẩn là Ôn Quý Từ, nhưng anh lại không thèm xử lý tay áo, vết bẩn rõ rành rành ra đó bị anh lờ đi, không hề chịu chút ảnh hưởng nào.
“Dậy rồi.”
Có lẽ là phòng rất trống trải, ánh đèn nửa mờ nửa tỏ, Ôn Quý Từ hiếm khi nở nụ cười, giọng anh hơi khàn.
Tang Tửu không vội xuống giường, vẫn co mình trong chăn, chỉ lộ ra khuôn mặt, bây giờ cơn đau ở bụng đỡ đi nhiều, cô bắt đầu có tinh thần đàm phán với Ôn Quý Từ.
Giữa một loạt chuyện mất mặt hôm nay, cô cảm thấy cô có thể dùng lý lẽ để tranh luận với Ôn Quý Từ.
“Hôm nay anh không nhìn thấy chuyện gì hết, với anh mà nói thì chắc cũng không khó để quên đúng không?”
Đôi mắt Ôn Quý Từ đen kịt mà sâu thẳm, đôi môi mỏng hơi mím, ánh mắt khẽ khựng lại.
“Hôm nay xảy ra chuyện gì à?”
Tang Tửu sững sờ, hài lòng chuẩn bị gật đầu.
Lúc này Ôn Quý Từ rất thức thời, cô chỉ bóng gió một câu như vậy mà anh đã nhanh chóng hiểu ý cô rồi, không cần cô phải nhiều lời.
Nhưng Tang Tửu thoải mái quá sớm, trước giờ Ôn Quý Từ đâu có dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy.
Một giây sau, Ôn Quý Từ nhướng mày, đôi mắt đào hoa nheo lại, anh bỗng khom người, khoảng cách giữa hai người lập tức gần trong gang tấc.
“Là anh bế em lên lầu? Hay là cho em thay áo của anh? Hay là máu của em dính lên áo anh? Hay là bụng em đau đến nỗi nằm đây không thể cử động được?”
Ôn Quý Từ rất “chu đáo” liệt kê ra một loạt, lần nữa khiến Tang Tửu đỏ cả mặt.
Tang Tửu tức đến nỗi khó mà phản bác được, cô biết Ôn Quý Từ không tốt bụng như vậy mà.
Cô cũng không nghĩ mà xem, một con sói hoang tạm thời không cắn người thì sao có thể lập tức biến thành người được.
Ôn Quý Từ từng bước đến gần.
“Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, em phải nói rõ với anh là chuyện nào thì anh mới có thể biết phải quên đi chuyện đó chứ.”
Chắc chắn là Ôn Quý Từ cố ý, anh thích rắc muối vào vết thương của người khác. So với độ mặt dày của Ôn Quý Từ, cô liên tục thảm bại, tự thẹn mình không bằng.
Lời nói lúc buộc miệng của Tang Tửu mang theo vài phần tức giận.
“Vậy anh dứt khoát xóa hết ký ức hôm nay đi, không được nhớ chuyện nào hết!”
Nói xong, Tang Tửu vẫn cảm thấy không đáng tin, lại bổ sung thêm điều kiện: “Nếu qua hôm nay mà anh còn nhớ, túm lấy em không buông thì anh chính là chó.”
Ôn Quý Từ lại cười, nhàn nhạt thốt ra lời nói khiến người ta tức chết mà không đền mạng.
“Hay là giờ anh học tiếng chó sủa cho em nghe nhé?”
Tang Tửu cho rằng mình hết cứu được rồi, rơi vào tay người anh trai như Ôn Quý Từ, cô còn cơ hội để thắng sao?
Da mặt không dày bằng, chém gió không đủ điêu luyện, năng lực tùy cơ ứng biến cũng không mạnh bằng anh. Hừ.
Để có thể sống lâu hơn đôi chút, Tang Tửu quyết định không nói chuyện với Ôn Quý Từ nữa. Cô cười ha ha hai tiếng, trở mình đưa bóng lưng vô tình về phía Ôn Quý Từ.
Vì hiện tại cơ thể cô không thoải mái nên tất nhiên sức chiến đấu cũng suy yếu đi phân nửa rồi.
Lúc này, Tang Tửu đã cởi áo khoác, trên người chỉ mặc áo sơ mi của Ôn Quý Từ, chăn tuột xuống dưới, bờ vai gầy mảnh mai của cô lộ ra ngoài.
Ôn Quý Từ cũng không chọc cô nữa, ngón tay cong lại, gõ nhẹ lên bả vai Tang Tửu.
“Sao đấy? Giận rồi à?”
Ôn Quý Từ ngồi xổm xuống, chống cằm, cùi chỏ tì vào thành giường, động tác vô cùng thản nhiên. Anh như đang an ủi chú mèo nhỏ đang tức giận của mình, trong cổ họng bật lên tiếng cười khẽ rõ ràng.
Tang Tửu ngoảnh đầu, đây chẳng phải nói nhảm à? Giận, tất nhiên là cô giận rồi.
Cười, còn dám cười, thái độ nhận lỗi không thành khẩn, lười quan tâm đến anh.
Cô oán thầm, tiếc là Ôn Quý Từ không nghe thấy.
“Nói mời em ăn cơm, giờ không có khẩu vị à? Không đói sao?”
Ôn Quý Từ nói rất dịu dàng, dùng giọng điệu dỗ trẻ con.
Tang Tửu nhắm chặt mắt, không chịu nói với Ôn Quý Từ câu nào, điệu bộ như muốn kháng chiến trường kỳ với anh.
Muốn lấy lòng mình sao, muộn rồi.
Lần này, Ôn Quý Từ chọc chọc vào gáy Tang Tửu, vì ngủ một giấc nên tóc phía sau rối bù.
Cho dù Tang Tửu nhắm mắt không nhìn rõ dáng vẻ Ôn Quý Từ làm người ta tức giận, nhưng cô không tránh được giọng của anh, dường như mỗi một chữ đều mang theo niềm vui.
“Anh cảm thấy lúc em phớt lờ người khác giống hệt chú chó con.”
Gì cơ? Gâu gâu!
Tang Tửu lập tức xoay người lại, hung dữ trừng Ôn Quý Từ.
“Cái người này!”
Tay Ôn Quý Từ vẫn dừng ở sau đầu cô, Tang Tửu vừa quay sang, đầu ngón tay Ôn Quý Từ chọc nhẹ vào gò má cô.
Xúc cảm mềm mịn vương trên đầu ngón tay trong chốc lát, tựa cơn gió mát thoảng qua bờ, vĩnh viễn dừng lại.
Ôn Quý Từ tỉnh bơ rút tay lại, nhìn Tang Tửu hoàn toàn không để ý, anh dời mắt đi, khóe môi lặng lẽ cong lên.
“Sao? Cuối cùng cũng chịu nói chuyện với anh rồi?”
Tang Tửu giận dữ: “Anh đàn ông đàn ang mà sao cứ bắt nạt người ta vậy hả?”
Ôn Quý Từ chậm rãi đứng thẳng dậy: “Muốn anh tạm thời không bắt nạt em cũng được.”
Tang Tửu nhìn Ôn Quý Từ, không biết anh lại có ý gì.
“Đồng hồ lần trước em định tặng anh, có phải lần này nên trả cho anh không?”
Tang Tửu đờ ra vài giây, sao Ôn Quý Từ vẫn còn nhớ vụ này? Trước đó cô vui vẻ tặng, bây giờ hết vui rồi: “Em hối hận rồi, không tặng anh nữa.”
Ôn Quý Từ hờ hững “ừm” một tiếng, hệt như không để bụng lời Tang Tửu nói, anh đi thẳng đến bàn bên cạnh, bên trên để túi xách của Tang Tửu.
“Vậy anh tự lấy.”
Tang Tửu trơ mắt nhìn Ôn Quý Từ lấy đồng hồ trong túi của cô đi, rất an tâm thoải mái chiếm làm của riêng.
Cô nghiến răng, tức giận nói: “Có ai nói với anh là da mặt anh rất dày chưa?”
Lúc này, Ôn Quý Từ đã đeo đồng hồ vào cổ tay mình, hoàn toàn thành chủ nhân của chiếc đồng hồ này.
Đối diện với lời chỉ trích của Tang Tửu, anh hoàn toàn không để tâm: “Quá khen, chắc em là người đầu tiên nói anh như vậy đấy.”
Tang Tửu cảm thấy tim cô nhói lên, nếu có một ngày cô chết vì bị bệnh tim thì chắc chắn là do Ôn Quý Từ làm cô tức mà chết.
Câu này của em mà là khen anh à!
Khựng lại nửa giây, Ôn Quý Từ nhàn nhạt nở nụ cười.
“Muốn quản em, da mặt không dày thì sao quản được.”
Vì Ôn Quý Từ rất nhiều lần chạm đến giới hạn của Tang Tửu nên tối nay khi đưa cô về nhà, cả quãng đường cô không nói câu nào.
Lúc đóng sầm cửa phòng, Tang Tửu lại nghe thấy tiếng cười hệt như đang khiêu khích của Ôn Quý Từ.
*
<Đa tình kiếm> đã khai máy hơn một tuần.
Cuối cùng nam chính Tông Ngộ cũng kết thúc công việc dài hạn ở nước ngoài, vội đến phim trường. Cảnh quay của anh ta đã được đưa vào lịch trình, nhân viên công tác vô cùng bận rộn.
Người còn chưa đến mà phim trường đã chen chúc đầy phóng viên, tiến trình quay phim của tổ B vẫn đang tiếp tục, những người còn lại đều đang đợi vị lưu lượng đỉnh cấp này đến.
Cảnh tượng hiện tại còn bừng bừng khí thế hơn cả hôm khai máy.
Lúc mọi người đều đang đợi Tông Ngộ, Tang Tửu vẫn chưa ra. Việc trang điểm và làm tóc của cô đã xong, nhưng theo tiến độ hiện tại thì có thể phải đợi một ngày nữa mới đến lượt nữ hai như cô mang vốn vào đoàn phim.
Bên ngoài đột nhiên ồn ào, rõ ràng là ngôi sao Tông Ngộ đột ngột đến phim trường đã dấy lên xôn xao.
Phóng viên vây quanh Tông Ngộ hỏi rất nhiều, nhưng anh ta chỉ thân thiện mỉm cười, không trả lời gì cả.
Dàn diễn viên và nhân viên công tác đoàn phim <Đa tình kiếm> tập trung ở phim trường, ngay cả nữ chính Cổ Sa cũng đến. Chỉ là lần này, phóng viên phớt lờ cô ta.
Dường như Tông Ngộ đang tìm ai đó, anh ta quét mắt nhưng không tìm thấy, vì thế tạm thời thôi không tìm nữa.
Vai nam nữ chính quan trọng nhất, mỗi người đều bận rộn xoay quanh hai người họ.
Tang Tửu đã đợi cả buổi sáng, đợi đến nỗi mắt sắp trắng cả ra.
Buổi trưa, Tang Tửu chạy ra ngoài kéo thư ký trường quay: “Khi nào thì đến tôi?”
Thư ký trường quay mất kiên nhẫn, công việc bận bịu, không rỗi hơi mà đi lo cho diễn viên không tên tuổi này: “Cô ngồi đợi đi.”
Tang Tửu rảnh đến phát hoảng, tiện thể liếc xem màn diễn tập giữa nam nữ chính. Vì sự nghiệp của mẹ nên cô và mẹ quay lại thủ đô, cũng xem như đã sắp mười năm rồi không gặp Tông Ngộ.
Người hàng xóm khi nhỏ này khôi ngô tuấn tú, diễn xuất hay, bây giờ đã rất nổi tiếng rồi.
Một cảnh diễn kết thúc, Tông Ngộ cười với mấy nhân viên công tác.
Người đàn ông này gặp ai cũng cười, chỉ là họ luôn cảm thấy trong nụ cười của anh ta thiếu đi gì đó, có thể là còn trẻ đã nổi tiếng, cuộc sống bị gò bó quá nên cảm thấy bất lực.
Tông Ngộ vô thức tìm kiếm quanh phim trường, ánh mắt của anh ta đảo một vòng, cuối cùng rơi trên người Tang Tửu.
Anh ta hơi khựng lại, đi thẳng về phía cô.
Lúc Tang Tửu chuẩn bị đi, Tông Ngộ gọi cô lại: “Tang Tửu.”
Ánh mắt Tông Ngộ khi nhìn Tang Tửu rất chân thành, khác với lúc anh ta nhìn người khác.
Tang Tửu sững sờ, buộc miệng: “Lâu rồi không gặp.”
Cô vừa hoàn hồn thì cảm thấy câu này của mình hệt như đang lôi kéo làm quen, đã sắp mười năm rồi, có phải cô bị hiềm nghi là đang lợi dụng đỉnh lưu không?
“Về sau em chuyển đến thủ đô à?” Lời nói của Tông Ngộ nghe như có ý muốn ôn lại chuyện xưa.
Tang Tửu gật đầu, không muốn nói nhiều với Tông Ngộ. Phim trường toàn người là người, ai đó chụp ảnh rồi tung lên mạng thì sẽ bất lợi cho cô.
Tông Ngộ nhìn ra được suy nghĩ của Tang Tửu, trong lời nói của anh ta có ẩn ý: “Thời gian ở đoàn phim còn dài, vậy chúng ta liên lạc sau nhé.”
Nhân lúc vẫn chưa có ai chú ý tới, Tang Tửu vội chạy đi.
Tang Tửu đợi cả một ngày cũng không có phân cảnh của cô, cho đến khi quay xong một cảnh buổi tối cô mới kết thúc công việc rồi về nhà.
Chuyện gặp Tông Ngộ hôm nay bị Tang Tửu xem như một câu chuyện cũ bình thường.
Vốn dĩ Tang Tửu và Tông Ngộ không thân, khỏi phải nói đến hiểu sâu gì gì đó, có lẽ là tính Tông Ngộ tốt nên mới hạ mình chào hỏi người hàng xóm cũ nhiều năm trước là cô.
Tang Tửu về nhà muộn, vừa về đã ngủ luôn.
Nửa đêm sương dày đặc, màn đêm tĩnh lặng, sáng sớm Ôn Quý Từ mới xử lý xong công việc, lúc xe dừng ở Cầm Thủy Loan, anh ngẩng đầu nhìn về phía tầng hai.
Đèn trong phòng Tang Tửu đã tắt rồi.
Cả căn biệt thự vô cùng yên tĩnh, một chút hơi người cũng chẳng có. Ôn Quý Từ không về phòng mình mà đi đến phòng Tang Tửu.
Tang Tửu đang ngủ, không biết sao tự dưng nửa chừng tỉnh lại, cô nhìn thấy cửa phòng mở ra rồi khép lại.
Khoảnh khắc cửa phòng mở ra, ánh đèn le lói kéo dài chiếc bóng của Ôn Quý Từ.
Cô nhìn lại thì không thấy bóng dáng đó nữa.
Tang Tửu cười bản thân một tiếng, sao ngủ một giấc mà cũng có thể nhìn thấy Ôn Quý Từ.
Comments for chapter "Chương 15"
MANGA DISCUSSION